TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 238: Lâm An ngu xuẩn cũng có tác dụng (1)

Vợ goá của Chu Mân?

Phản ứng đầu tiên của Hứa Thất An là: Nàng ta nói dối.

Ngoài nhân viên, quan viên các nơi của Đại Phụng, từ Bố Chính Sứ một châu, cho tới tôn sư một huyện, đều được tính là người ngoại địa.

Là Đô Chỉ Huy Sứ Ty, từng làm ở Kinh Lịch Ty, đương nhiên Chu Mân cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, chức quan kinh lịch kia cũng chỉ là vỏ ngoài của hắn, thân phận bên trong của hắn là ám tử Đả Canh Nhân.

Ngụy Uyên lại để cho một ám tử mang thê nhi theo mình à? Đây không phải là mỗi giây mỗi phút biến người ta thành phản bội sao?

"Chu Mân?" Trương Tuần phủ cau mày, "Hắn có oan khuất gì?"

Đầy vẻ "Chu Mân là ai bổn quan không biết".

Dương Oanh Oanh buồn bã: "Phu quân nhà ta nguyên là một Kinh Lịch trong Vân Châu Đô Chỉ Huy Sứ Ty."

Trương Tuần phủ kinh hãi, thái độ đột ngột biến đổi, quay người nâng Dương Oanh Oanh đang quỳ dậy, "Thì ra là Chu Kinh Lịch phu nhân, Chu Kinh Lịch xảy ra chuyện gì? Vì sao phu nhân lại phải bỏ gần cầu xa, đến tận Thanh Châu đi cáo trạng?

"Thanh Châu và Vân Châu là châu ngang cấp, Dương Bố Chính Sứ chưa chắc sẽ nhận vụ án này. Ừm, bổn quan là Tuần phủ Vân Châu, ba ty Vân Châu đều phải nghe lệnh ta. Phu nhân có oan tình gì, cứ nói đừng ngại."

Thì ra không chỉ có nữ nhân là diễn viên trời sinh, quan viên cũng diễn giỏi không hề thua kém. Hứa Thất An trầm mặc đứng ngoài quan sát, xem lão Trương một mình biểu diễn.

Dương Oanh Oanh do dự một lát, nhìn Trương Tuần phủ, nói: "Đại nhân, dân phụ có thể xem văn thư bổ nhiệm của ngài không, hoặc là, quan ấn cũng được?"

Trương Tuần phủ và các Đả Canh Nhân đều nhíu mày.

Các đồng la ngân la không khỏi ấn tay lên chuôi đao, nhìn Dương Oanh Oanh.

Đây không phải lời một dân phụ bình thường nói ra được, dù nàng ta có là Kinh Lịch phu nhân.

Nàng ta rất có hiểu biết! Hứa Thất An cũng ấn tay lên chuôi đao, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Oanh Oanh, trên người nữ nhân này không hề có dao động khí cơ, nhìn cái cơ thể đầy đặn kia, cũng không giống là người luyện võ.

Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đối phương là võ giả, trong những hệ thống hoa hòe khác, rất nhiều thủ đoạn, không thể coi thường.

Trương Tuần phủ bất động thanh sắc lùi lại hai bước, nói: "Làm phiền Khương kim la lấy văn thư và quan ấn của bổn quan ra."

Khương Luật Trung khẽ liếc ông ta, mang văn thư và quan ấn tới.

Trương Tuần phủ không tiếp, mặc kệ ngụ ý của Khương Luật Trung, nhìn về phía Dương Oanh Oanh: "Bổn quan niệm tình ngươi là Kinh Lịch phu nhân, cho phép ngươi nhìn một cái."

Khương Luật Trung đành phải tiến lên, mở văn thư và quan ấn.

Dương Oanh Oanh nhìn kỹ hồi lâu, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên nàng xem văn thư bổ nhiệm, mắt tìm thấy hai chữ "Vân Châu", "Tuần phủ", và con dấu đỏ au rồi, nàng không nghi kị gì nữa.

Cho đến tận lúc này, đối phương vẫn kiên nhẫn nói chuyện linh tinh với một nữ nhân yếu đuối như nàng lâu như vậy, kỳ thật cũng là một loại thành ý và phong phạm rồi.

Dương Oanh Oanh lại quỳ xuống, dập đầu: "Dân phụ Dương Oanh Oanh, vốn là nữ tử Vân Châu Giáo Phường Ty, mấy năm trước có tương kiến tương ái với Chu đại nhân, thoát khỏi tiện tịch, luôn hầu hạ bên cạnh Chu đại nhân."

Mọi người đều biểu cảm "Thì ra là thế".

Thì ra là “hàng hải sản” (*), hèn gì có kiến thức hơn các phu nhân thông thường, còn biết xem văn thư và quan ấn. Hứa Thất An bừng hiểu ra.

(*nữ tử hải sản: để phân biệt với phụ nữ thông thường còn gọi là hàng tươi, hải sản là sản phẩm từ nước, có hương vị đậm đà, khác biệt.)

Ở thời đại này, hàng hải sản là tập thể những nữ tử có học lực có văn hóa. Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, cái gì cũng tinh thông.

Dương Oanh Oanh dùng vài câu, đơn giản mô tả về mối quan hệ với Chu Mân qua lại, thản nhiên nói mình là nữ nhân được bao dưỡng bên ngoài, thường cứ một thời gian, Chu Mân mới gặp nàng ta một lần.

"Đoạn thời gian trước, Chu đại nhân bỗng tới tìm dân phụ, giao một vật cho ta, hắn nói sắp tới có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu quả thật gặp phải bất trắc, thì ta phải lập tức trốn đi ngay, sau đó tìm cách rời khỏi Vân Châu, giao vật đó cho Thanh Châu Bố Chính Sứ Dương đại nhân.

"Không lâu sau, dân phụ liền nhận được tin Chu đại nhân qua đời." Nước mắt Dương Oanh Oanh thi nhau rơi xuống, khóc không thành tiếng:

"Dân phụ vừa xót vừa sợ, không dám ở lại nữa, vội tới nhà một tỷ muội để trốn, nhờ nàng ấy đi tìm hiểu tin tức giúp.

"Trốn một thời gian, tỷ muội kia nói với ta, thương đội Triệu gia sắp đi Thanh Châu, ta bèn mượn nàng ấy hai mươi lượng bạc, mua một con ngựa, theo thương đội rời khỏi Vân Châu."

Chuyện tiếp theo sau đó, mọi người đã biết.

Hứa Thất An hờ hững nghe, quan sát từng biểu cảm nhỏ của Dương Oanh Oanh. Lần này, trong khi nói, ánh mắt nàng ta nhìn thẳng, giọng buồn bã đứt quãng, đầy cảm giác.

Nhìn không giống như đang giả dối.

Hắn đã moi được một thông tin từ lời kể của Dương Oanh Oanh —— đến lúc chết, Chu Mân vẫn chưa hề để lộ việc mình là ám tử Đả Canh Nhân, ngay cả khi đối phương là người hắn ta hoàn toàn tin cậy để giao đồ. Điều này chứng tỏ Chu Mân là một ám tử hợp cách.

Nếu hắn nói ra thân phận của mình, ngược lại mới khiến đáng ngờ.

Còn tại sao lại là đi Thanh Châu tìm Tử Dương cư sĩ, mà không phải tới châu khác ngay bên cạnh, Hứa Thất An đoán là, Chu Mân không hề tin ai cả, chỉ tin vị Đại Nho thuộc thư viện Vân Lộc này.

Đầu tiên, so với người đọc sách bình thường, Đại Nho thư viện Vân Lộc vì hệ thống tu hành của mình, nhân phẩm đáng để tin tưởng, vì dù người có rữa ra thì cũng không thoát khỏi hệ thống Nho gia được.

Tiếp theo, người đọc sách xuất thân từ thư viện Vân Lộc và Quốc Tử Giám có sự tranh đấu về đạo thống, với nguyên tắc kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, tìm Tử Dương cư sĩ là sự lựa chọn chính xác.

Trương Tuần phủ cau mày, "Ngươi là nghi Chu Mân bị sát hại?"

Dương Oanh Oanh gật mạnh đầu: "Chuyện này không phải đã rất rõ ràng rồi sao, cầu đại nhân làm chủ cho phu quân ta."

"Chuyện này…" Trương Tuần phủ trầm ngâm một lúc: "Được, bổn quan đồng ý với ngươi, ngươi lấy món đồ Chu Kinh Lịch để lại ra đi."

Dương Oanh Oanh lập tức dập đầu: "Tạ đại nhân."

Hứa Thất An không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng. Lão Trương này đầu óc khá đó, không hổ là người già dặn chốn quan trường, đi theo Ngụy Uyên làm việc, tâm cơ đều ghê gớm.

Dương Oanh Oanh vươn người dậy, đưa tay vào trong ngực, lấy ra nửa tấm ngọc bội, hai tay dâng lên: "Đây là thứ đêm đó Chu đại nhân giao cho dân phụ."

Mọi người đều nhìn vào tấm ngọc bội.

Là một nửa của một miếng ngọc bội hình tròn, toàn thân một màu xanh lục sáng long lanh. Nó hẳn là một miếng ngọc hình tròn, nhưng đã bị vật sắc chặt ra làm đôi ngay chính giữa.

Khương Luật Trung nhận ngọc bội, đưa cho Trương Tuần phủ, Trương Tuần phủ vuốt ve mảnh ngọc, không nói gì.

"Cái này nhìn giống như là một tín vật?" Khương Luật Trung khẽ nói. Nói xong, quay qua nhìn Hứa Thất An, trưng cầu ý kiến của hắn.

Trương Tuần phủ cũng nhìn qua theo.

Nhìn ta làm gì, lão tử biết tra án, chứ đâu phải phải Chiêm Bặc Sư (thầy xem bói)! Hai người không chút che giấu coi ta là công cụ hình người đưa ra ý tưởng à? Hứa Thất An trầm ngâm: "Đi Vân Châu trước, đoán mò chỉ là vô ích."

Trương Tuần phủ vừa cất kỹ ngọc bội, vừa phân phó chúng tướng sĩ: "Tiếp tục tiến tới, đi hướng Vân Châu."

Sau khi đào hố ngay tại chỗ, chôn thi thể xuống, đội ngũ đưa những người may mắn còn sống sót và hàng hóa cùng tiếp tục lên đường, theo đường quan đạo hướng về phía Vân Châu.