Gỡ được bí ẩn vụ án rồi? !
Mọi người đều mừng rỡ, vừa mừng vừa không tin nổi. Làm sao hắn làm được? Rõ ràng không có một manh mối nào mà?
Một vụ án không đầu mối như vậy mà hắn dễ dàng giải được vậy sao? Rõ ràng là mọi người đều tham dự vào vụ án, đều tiến hành một trận thảo luận với nhau. Tin tức như nhau, manh mối như nhau, mọi người đều không hiểu gì, hắn làm thế nào mà lại giải được?
Hứa Ninh Yến thật sự khủng bố như vậy sao!
Trương Tuần phủ bị đố chữ "Văn cô nương xuất giá" làm cho mù mờ giật bắn mình, được gỡ bay phong ấn, vui sướng níu lấy tay Hứa Thất An. Lúc này, lão Trương không còn tư thế của một Tuần phủ đại nhân, hỏi liền một tràng:
"Ngươi giải được bí ẩn rồi? Thật sao, thật sao?"
Lúc này, nếu mình bảo là ‘lừa các ngươi thôi’, chắc mình sẽ bị đánh chết mất. Hứa Thất An đứng dậy, đi ra ngoài: "Ít nhất là đã có được đột phá quan trọng."
Hắn đi ra sân, rút bản đồ trong túi treo trên lưng ngựa, quay trở vào trong sảnh, đặt lên bàn mở ra.
"Huyền cơ của đố chữ nằm ngay trong bản đồ này." Hứa Thất An lấy tay giữ chặn bản đồ, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, giải thích:
"Nếu chỉ dùng một tấm ngọc bội không thể truyền tin đi được. Chu Mân đã tìm ra cách để Oanh Oanh phu nhân mang tới nhiều thông tin hơn, nhưng để giữ bí mật, hắn đã dùng phương pháp đố chữ. Hắn đã qua mặt được tất cả mọi người, bao gồm cả Oanh Oanh phu nhân.
"Với trí tuệ của Tử Dương cư sĩ, chỉ cần tra hỏi cẩn thận, nhất định sẽ tìm ra bí mật trong đố chữ."
"Nhưng tại sao bí mật của đố chữ lại ở trong bản đồ?" Chu Quảng Hiếu nhíu mày.
"Vì bản đồ là thứ dễ tìm được nhất, cũng là vật mà Tử Dương cư sĩ lần đầu đến Vân Châu nhất định sẽ sử dụng." Hứa Thất An trả lời.
Đúng vậy, trong dịch trạm cũng có bản đồ, những người mới tới, lấy một tấm bản đồ để xem chính là thứ mọi người đều làm đầu tiên. Ai nấy bừng hiểu ra.
"Suy luận của ta đúng hay sai, mọi người cùng tới đây nghiệm chứng." Hứa Thất An cúi đầu nhìn vào bản đồ: "Năm chữ đố cung cấp theo thứ tự là: tư, bá, cáo, hoàng, minh."
Mọi người rầm rầm chạy tới bên bàn, cùng xem bản đồ với hắn.
Bản đồ địa lý được mở hết ra, gần như phủ kín mặt bàn, vẽ đầy đủ tất cả Bạch Đế Thành. Những con đường mảnh dài hẹp, những tòa kiến trúc, hồ nước, cầu, nha môn vân vân..., cái nào cũng được ghi chú phía trên.
Mọi người vừa lẩm nhẩm năm chữ kia, vừa tìm những địa danh có cái tên tương ứng.
Tống Đình Phong bỗng chỉ vào một chỗ: "cầu Tư Minh!"
Mọi người nhìn theo vị trí ngón tay hắn chỉ. Chỗ đó có vẽ một cái hình vòm như cái cầu, bên trên có viết mấy chữ ghi chú cực nhỏ: cầu Tư Minh.
Một đồng la chợt chỉ vào một chỗ khác: "Nơi này có một cái phố Hoàng Bá."
Hai chữ "cáo" và "hoàng" thì không tìm ra được địa điểm tương ứng, nhất là chữ ‘hoàng’, vì nó phạm húy, cả bản đồ đều không có chữ ấy.
"Manh mối rất có thể ở một trong hai địa điểm này." Hứa Thất An phân tích.
"Còn hai chữ vô dụng kia?" Có người hỏi.
"Những chữ đó có lẽ là để che dấu tai mắt người ta, trà trộn vào mà thôi. Tạm thời chưa cần để ý tới nó, chờ chúng ta tìm hai nơi trước, xem có thu hoạch gì không rồi tính tiếp." Hứa Thất An đáp.
Trương Tuần phủ chọn ra sáu Đả Canh Nhân, cho họ thay thường phục tới phố Hoàng Bá dò xét tình hình, Hứa Thất An thì dẫn hai bằng hữu tốt Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đi cầu Tư Minh.
Phố Hoàng Bá cách Dịch trạm không xa không gần, khoảng hơn mười dặm. Cầu Tư Minh thì hơn hai mươi dặm.
Ba người giục ngựa chạy như điên trên con đường rộng, hai bên đường lầu các, trạch viện mang theo nét đặc sắc rất rõ của phương nam, tường trắng ngói xanh đen, trong sân trồng cây sơn trà.
Cây sơn trà là một trong những nét đặc sắc của Vân Châu.
Phong cách ăn mặc của người dân ở đây cũng khác với Kinh Thành rất lớn. Nơi đây mặc đồ rất tự do, người mặc đồ màu vàng khắp nơi.
Nếu ở kinh thành, màu vàng sáng là màu chuyên dụng của hoàng gia, thì ở Vân Châu, Hứa Thất An nhìn thấy rất nhiều người mặc áo màu vàng sáng.
"Tuy bầu không khí các nơi không giống nhau, nhưng mức độ quản lý của triều đình đối với Vân Châu có phải là hơi yếu quá rồi không?" Hứa Thất An thầm lo.
"Khí hậu ở Vân Châu khó chịu ghê, vừa ẩm vừa lạnh." Tống Đình Phong cau mày.
"Vẫn là Kinh Thành chúng ta tốt hơn. Có lạnh cũng chỉ hơi lạnh một tí, không kinh người như ở đây. Hôm nay lúc ta đưa mấy người thương nhân về, thấy người đi đường vừa đi vừa run." Chu Quảng Hiếu lên tiếng.
"Hai người các ngươi giống như sói phương bắc, đến phía nam bị lạnh thành đôi nha." Hứa Thất An cười to. Võ giả Luyện Khí Cảnh vốn đã không còn sợ nóng sợ lạnh, hắn chỉ thuần túy chọc bọn họ thôi.
Hai người ngơ ngáo nhìn nhau, đôi nha là cái gì?
Kỳ thật ở niên đại này, mùa đông ở phía nam là đỡ hơn phương bắc rất nhiều. Những người cùng khổ, đến mùa đông chỉ cần gom góp rơm rạ, dựng một nơi che gió che mưa, là có thể vượt qua được mùa đông.
Nhưng ở phương bắc thì khác. Ở phương bắc, có rất nhiều người nghèo không mua nổi than, lặng lẽ chết đi trong mùa đông giá rét.
Phương bắc của Đại Phụng không có hơi ấm.
Nói thêm một tí, mùa đông phía nam mà cưỡi ngựa, cưỡi cưỡi một hồi, sẽ chảy nước mũi. Mùa đông phương bắc mà cưỡi ngựa, cưỡi một hồi, mũi cũng chả còn.