Trước khi hoàng hôn, Hứa Linh Nguyệt đưa tiểu đậu đinh từ thục đường trở về phủ, đi theo phía sau là hai tên cao to.
Thẩm thẩm mặc la y màu đỏ thẫm, quần dài bách điệp, đang cầm kéo chỉnh trang cho chậu hoa trong phòng.
Thẩm thẩm cảm thấy làm chủ mẫu cái nhà này chẳng có gì vui, bọn nhỏ đều vừa mới lớn, chưa lấy thê, nên chẳng có ác dâu để đấu với bà.
Hơn nữa nam nhân Hứa phủ cũng không nhiều, không giống mấy nhà giàu có xa hoa, trong trong ngoài ngoài bao nhiêu là người, thẩm thẩm quản lý cái nhà này chẳng khó nhọc chút nào.
Hôm nào cũng chỉ cần uống trà, tưới hoa, vui vui thì dẫn người làm ra cửa đi dạo phố.
Cũng phải nói nội thành quả thật là sầm uất mà an toàn hơn ở ngoại thành. Bà đi ngoài đường chẳng sợ gặp phải ác bá. Vì trong nội thành có Đả Canh Nhân tuần tra, có kinh thành ngũ vệ, có bộ khoái phủ nha.
Tuổi bà cũng đã cao, thế mà đi ra đường vẫn có nam nhân mất hồn mất vía nhìn theo bà chằm chằm, thật đáng ghét.
Hứa Linh Nguyệt đi vào sảnh, thấy cái lưng của nương đang hơi cúi người chỉnh cây, cái eo nho nhỏ, bên dưới quần rộng là cặp mông tròn trịa nở nang.
Nàng có chút hâm mộ.
"Nương, ta về rồi. . ." trên cổ Hứa Linh Âm treo một cái bao nhỏ, khi bé chạy nhanh, cái bao cũng lắc lư theo.
Bé chạy không vững, tông ngay vào mông thẩm thẩm.
"Vội vàng cái gì!" Thẩm thẩm quay đầu mắng.
Khiển trách ấu nữ xong, bà quay qua trưởng nữ: "Linh Âm ở thục đường thế nào?"
Tiểu đậu đinh đi học, đây là lúc Hứa Nhị Lang về nhà lần trước, nhất quyết yêu cầu. Không phải hắn bất mãn hay phát tiết gì, thuần túy chỉ là không muốn nhìn ấu muội bỏ phế việc học hành.
Vì vậy Hứa Nhị thúc liền nhờ người ở bên trong thành tìm một thục đường khá có danh tiếng, tiên sinh là một lão tú tài, trị học rất lợi hại. Chứ cử nhân thì không dạy trẻ vỡ lòng.
Cho dù là tú tài, thì dạy nhi đồng học vỡ lòng vẫn là dùng đao mổ trâu để giết gà, nhưng hết cách rồi, các gia trưởng trong nhà cho nhiều quá.
Những đứa trẻ cùng học chung với Hứa Linh Âm đều không phải là trẻ con của gia đình bình thường.
Hứa Linh Nguyệt liếc muội muội không tim không phổi của mình, dịu dàng:
"Tiên sinh nói, lúc đọc sách nó luôn là người đọc to nhất, nghiêm túc nhất. Nhưng sau khi đọc xong thì nó quên ngay, hôm nay cuối cùng cũng nhớ được ba câu Tam tự kinh mà. . . Tiên sinh vui tới mức suýt nữa lão lệ tung hoành."
Thẩm thẩm thấy quá mất mặt, ấn ngón tay vào trán ấu nữ: "Ngu ngốc, đi học phải dùng đầu chứ, đừng có vào tai trái ra tai phải."
"Ta không có ngu ngốc, không có không có không có." Hứa Linh Âm kêu to phản đối.
"Ngươi chính là ngu ngốc."
"Nương mới là ngu ngốc, vì ta là nương sinh ra." Tiểu đậu đinh cãi nhau với bà.
". . . ." Thẩm thẩm á khẩu không trả lời được, xách bé lên đánh bép bép vào mông bé. Hứa Linh Âm da thô thịt dày chả sợ chút nào, để chứng minh mình không ngu ngốc.
Thẩm thẩm thở dài, không so đo với ấu nữ nữa, vì ngoài việc khiến bà giận lên la lối, thì chả có tí hiệu quả nào.
"Đại ca ngươi gởi về mấy lá thư, để ở trên bàn, Linh Nguyệt, ngươi đi xem đi." Thẩm thẩm không có biết chữ.
Mắt Hứa Linh Nguyệt sáng lên, hưng phấn đi tới bên bàn, cầm thư lên nhìn lướt qua, ba lá thư, theo thứ tự là gửi cho mình, phụ thân, nương.
"Nương, đại ca cũng có gởi thư cho ngươi."
Thẩm thẩm sửng sốt, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thầm nghĩ đứa chất nhi xui xẻo này vẫn còn nhớ tới lão nương.
"Ta tới đọc ta tới đọc. . ." Tiểu đậu đinh cảm thấy mình đi học được mấy ngày, thì đã là người có học rồi, chuyện đọc thư là phải giao cho nàng.
Hứa Linh Nguyệt buồn cười nhìn bé, đưa lá thư gởi cho phụ thân cho bé, mở thư gửi cho mình ra đọc.
Tiểu đậu đinh nhận lá thư, hàng mày nhỏ nhướng lên: "Lợi hại ghê, đại ca viết nhiều chữ ghê á. Chữ của đại ca còn đẹp hơn ta."
"Nói nhảm, ngươi có đọc hay không?" Thẩm thẩm ngồi trên ghế.
"Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận. . ." Nàng đọc xong rồi.
"Thư viết thế hả? Đó là thư đại ca ngươi viết hả?" Thẩm thẩm tức giận.
"Thì thư đây nè, ta cũng đọc lên còn gì." Tiểu đậu vỗ hai bàn tay vào nhau, để tăng sức thuyết phục của mình.
"Là ngươi chỉ biết đọc có ba câu đó thì có!"
Lúc này, Hứa Linh Nguyệt đã xem xong thư đại ca viết cho mình. Nàng cất cánh hoa khô kia đi, nhét vào túi thơm để giấu.
Hứa Linh Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn, mở lá thư gởi cho thẩm thẩm ra: "Nương, ta đọc thơ đại ca gởi ngươi cho ngươi nghe."
Thẩm thẩm lập tức đổi sang tư thế lười nhác, dè dặt khẽ gật đầu: "Ừ."
"Thỉnh chăm sóc Linh Âm cho tốt, hết thư!" Hứa Linh Nguyệt lúng túng cười gượng, "Đại ca viết thơ vừa ngắn gọn vừa trọng tâm. . . ."
"Nó đây là cố ý viết thư chọc giận ta!" Thẩm thẩm kêu lên, tức giận quay mặt đi.
. . . . .
Hứa Thất An và Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu thay thường phục, chỉ mang theo bội đao, kịp rời khỏi dịch trạm, tới phố Hoàng Bá trước giờ giới nghiêm.
Họ vào quán rượu nhỏ bên kia đường gọi một bàn thức ăn, vừa uống rượu, vừa chờ tới xẩm tối, Hứa Thất An ngậm đũa, tay cầm ly rượu, nhìn người đi đường càng lúc càng ít, sắc trời tối dần.
Cuối cùng, khi ánh nắng cuối cùng biến mất ở phía tây, hắn đặt ly rượu xuống bàn, "Tiểu nhị, tính tiền."
Tống Đình Phong nhìn hắn móc ra bạc vụn tính tiền, rời khỏi tửu lầu, đi về phía Phố Hoàng Bá, buồn bực nói: "Ninh Yến, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc thế? Chưa từng thấy ngươi dùng tiền đồng."
Tiền đồng không xứng với đứa con của vận may như ta . . . Hứa Thất An nói: "Ngươi quản ta hả."
"Không phải, ta cảm thấy miếng bạc vụn ngươi mới vừa cầm trông quen quen, thiếu một góc. . . . Hôm qua ta bị mất ba miếng bạc, cũng là bị thiếu một góc, đó… hình như là bạc của ta phải không?" Tống Đình Phong không chắc chắn lắm.
"Tự tin chút, bỏ cái phần ‘hình như là’ đi, thì sẽ là bạc của ngươi." Hứa Thất An vỗ vai hắn: "Ta nhặt ngay cửa phòng ngươi đó."
"Ngươi mẹ nó. . . Mau trả bạc còn lại cho ta." Tống Đình Phong đuổi theo đánh hắn.
Rất nhanh, bọn họ đi tới Phố Hoàng Bá, một trong những chợ đen nổi tiếng của thành Bạch Đế. Khác với những con phố bên ngoài, nơi này không hề thanh vắng, mà dòng người qua lại nhộn nhịp.
Song ai nấy đều đeo bịt mặt hoặc mặt nạ, không ai để lộ mặt mũi thật.
Ba người bèn khoác thêm một cái áo bào đen, phủ mũ lên đầu, giấu bội đao ở trong áo choàng, tiến vào Phố Hoàng Bá.
Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, cửa hàng hai bên đồng loạt đều là bán thịt chó, có chó sống, có thịt đã được nấu chín, có cả thịt sống.
"Đã lâu lắm rồi không ăn thịt chó. . ." Hứa Thất An hơi dao động.
Chuyện xong xuôi, phải mua mấy cân thịt chó về dịch trạm, trong lạnh giá mà ngồi vây quanh bếp ăn thịt chó, chính là một thú vui lớn của đời người.
Rất nhanh, bọn họ lần theo số hiệu trên cửa hàng, tìm tới cửa hàng Đinh số 15. Nhìn từ bên ngoài, đây cũng là một tiệm bán thịt chó sống, nhưng ba người tai thính mắt tinh, dỏng tai lên nghe một cái là nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến từ trong cửa hàng vọng ra.
Đúng là một tiệm bán thịt chó!
---o0o---
Đoạn cuối quyển toàn mấy chương dài trên 3000, 4000 chữ