Đi tới cửa thành nam, giơ lệnh bài ra xong, hai người leo lên đầu thành, Thiên Hộ phụ trách lính thủ thành tự mình tiếp đãi.
"Tuần phủ đại nhân, sao còn chưa tới?"
Ngô Thiên Hộ khôi ngô tay cầm quân đao, mặt chữ quốc, mắt tam giác nhìn ra con phố lớn trống không, trong lòng không nén được thất vọng.
"Tuần phủ đại nhân đang ở Đô Chỉ Huy Sứ Ty tra án, tạm thời không thể tới đây kịp, ta với Du Kỵ tướng quân tới trước kéo dài thời gian." Hứa Thất An giải thích.
Hắn đứng trên đầu tường nhìn xuống, bên ngoài thành có hai phương trận, trong đó phương trận lớn là quân Vệ Ty, kỵ binh ở phía trước, bộ binh ở phía sau, ở giữa là quân pháo binh.
Cờ xí bay phần phật, ba ngàn binh mã nhìn lên đầu tường, im lặng không một tiếng động. Một bầu không khí hung hãn khó tả đập vào mặt.
Hiện giờ Hứa Thất An là nửa bước Luyện Thần Cảnh, nhưng đấu mặt trực diện với quân đội thân kinh bách chiến như này, quan điểm trong lòng vẫn là tránh, không dám cứng đối cứng.
Chiến đấu không ngừng ba ngàn dặm, một kiếm lừng danh bách vạn sư. . . Dạng võ phu nào mới làm được hành động vĩ đại như vậy?
Hắn cảm khái nghĩ.
"Quân Vân Châu quả thật rất là hung hãn, nói đánh là đánh, cơ bản không sợ chết." Lý Diệu Chân cầm ngân thương, đứng bên cạnh hắn cùng nhìn xuống:
"Đêm qua ta chạy tới dịch trạm, chính là vì sợ Tuần phủ đại nhân làm việc quá khích, đẩy câu chuyện tới cục diện không thể vãn hồi."
Hứa Thất An gật đầu, nạn phỉ Vân Châu như dầu sôi lửa bỏng, làm lính ở Vân Châu, không hung hãn mới là lạ. Binh sĩ hàng năm đều phải chinh chiến, sát khí rất nặng, thường chỉ nghe lời thủ lĩnh cùng sóng vai chiến đấu với mình, người ngoài rất khó điều khiển được.
Không giống binh lính sống trong an nhàn, chỉ tiếc mạng mình.
"Phương trận nhỏ bên kia là quân gì?" Hứa Thất An hỏi.
Binh ở dưới thành là Hạt Vệ Chỉ Huy Sứ Ty thuộc Bạch Đế thành, cùng với Cân Vệ Ty. Dưới một cấp là Sở, nên phương trận nhỏ khoảng chừng bốn năm trăm người bên kia, Hứa Thất An đoán hẳn là cấp "Sở" .
Lý Diệu Chân lúng túng: "Là quân Phi Yến của ta."
Ngươi cũng là thành phần phản bội? Ánh mắt Hứa Thất An nhìn nàng đầy mất lòng tin.
Lý Diệu Chân giải thích: "Đúng là ta có nghĩ tới việc dùng quân đội làm áp lực, đây là thói quen do quân đội Vân Châu dưỡng ra."
Nàng vứt ngay nồi cho quân đội Vân Châu.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì, ra khỏi thành?" Hứa Thất An thử dò xét.
"Ừ." Lý Diệu Chân gật đầu.
"Ta có thể không đi không?"
"Ngươi đại diện cho Tuần phủ đại nhân, " Lý Diệu Chân liếc hắn: "Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Hổ Thần tính tình nóng nảy, lại còn cố chấp, nếu ngươi muốn hóa giải mâu thuẫn, không thể không gắng nhẫn nhịn."
"Ngay cả mặt mũi ngươi cũng không dùng được?"
Lý Diệu Chân "A" một tiếng: "Nếu ta mà không đi theo, không chừng hắn liền chém ngay tên đồng la nhà ngươi đấy."
"Hắc, làm binh thật đúng là vô lý."
Cửa thành kẽo kẹt mở ra, Thiên hộ thủ thành đưa hai người ra khỏi thành, phất tay: "Bảo trọng."
Hứa Thất An ngồi trên lưng ngựa nhìn lại: "Thiên hộ đại nhân, hay là đi cùng với chúng ta đi?"
Thiên hộ nói: "Gió ở đây lớn quá, đại nhân nói gì cơ? Ty chức nghe không rõ. . . À, đại nhân nói đóng cửa thành? Vâng, đánh chết ty chức cũng không mở cửa đâu."
Cửa thành từ từ đóng lại.
". . . ." Hứa Thất An thầm nghĩ, nhịn.
Lý Diệu Chân không lao thẳng tới chỗ Vệ Ty, mà quay đầu ngựa tới chỗ Phi Yến quân của mình, gọi mấy chục kỵ binh ra áp trận, cùng tiến về phía đội quân của Vệ Ty.
"Phi Yến quân của ta, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Tinh Cảnh, tổng cộng có bốn trăm ba mươi bảy người, ngũ trưởng Luyện Tinh đỉnh phong, thập trưởng Luyện Khí Cảnh, Bách Hộ Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh."
Giọng Lý Diệu Chân thánh thót, đắc ý giới thiệu tư binh của mình cho Hứa Thất An nghe.
Bốn lục phẩm cảnh, bốn mươi Luyện Khí Cảnh. . . . Ôi mịa nó, cái nữ nhân này đáng sợ quá đê!
Hứa Thất An nuốt nước miếng, "Một đội quân như vậy, ở Vân Châu không có đội thứ hai đâu ha?"
Lý Diệu Chân "Ừ" một tiếng, dè đặt nói: "Mọi người đều là nể tình ta, mới cùng đi theo ta tới Vân Châu."
Mặt mũi ngươi bao lớn? Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn quân nương tuấn mã ngân thương, đuôi ngựa cột cao, không thể không lần nữa đánh giá lại thực lực của nàng.
Ấn tượng đầu tiên của Hứa Thất An về nàng là Thánh nữ Thiên Tông, tiếp tới mới là Phi Yến nữ hiệp. Nhưng hôm nay xem ra, cái danh hiệu Phi Yến nữ hiệp này phải xếp lên đầu tiên.
Các mối quan hệ trong giang hồ của Lý Diệu Chân có lẽ ghê gớm hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Người trong Thiên Địa Hội ai cũng là nhân tài, một đồng la nhỏ như mình phải cố gắng hơn. .. Ừ, trước tiên định một mục tiêu nhỏ thôi, trở thành nhi tử của Ngụy Uyên. . .
"Từ Hổ Thần kia là tu vi gì?" Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
"Luyện Thần Cảnh đỉnh phong." Lý Diệu Chân trả lời.
"Tu vi không cao!" Hứa Thất An kinh ngạc nói.
"Ngụy Uyên chỉ là một người bình thường, mà vẫn làm Thống soái ba quân đấy thôi!" Lý Diệu Chân lắc đầu: "Hành quân đánh giặc không phải dũng mãnh so ai ác hơn, võ giả cao phẩm có thể lấy một địch trăm, địch ngàn, nhưng chưa chắc đã thống lĩnh được một đội quân ngàn người.
"Khả năng của ta, năm trăm người đã là cực hạn. Nhưng Từ Hổ Thần có thể thống soái một đội quân từ ba ngàn tới năm ngàn người. Nếu lên sa trường chính diện giao phong, ta nhất định sẽ thua."
Bạo lực là mỹ học, chiến tranh là nghệ thuật, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Lý Diệu Chân còn cách Vệ Ty quân đội năm trượng thì dừng lại, cất cao giọng: "Từ Chỉ Huy Sứ, qua đây nói chuyện."
Một người cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, một tướng quân thân cao tám thước, con ngựa hắn cưỡi cũng cao hơn ngựa thường, tay cầm một thanh giáo dài.
Dám dùng giáo dài, không ai không phải kiêu binh hãn tướng.
Từ Hổ Thần tay cầm giáo dài, ánh mắt sắc bén, cái cằm lún phún râu xanh, khẽ vuốt cằm với Lý Diệu Chân:
"Lý tướng quân cũng cùng tới chờ cứu Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân với ta?"
Lý Diệu Chân lắc đầu: "Dương đại nhân rất ổn, Từ tướng quân quá xung động rồi. Ngươi có biết hậu quả làm chuyện này không?"
"Cùng lắm thì chết thôi."
Từ Hổ Thần rất thức thời, toét miệng nói: "Cái mạng này của lão tử là do Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân cứu, triều đình muốn trị hắn, lão tử sẽ đánh bạc cái mạng này."
Hứa Thất An đột ngột hỏi: "Làm sao các ngươi biết tin này?"
Từ Hổ Thần liếc Hứa Thất An, cười khẩy: "Thì ra là ưng trảo của Ngụy Yêm*."
*yêm: thiến, hoạn quan
Ngươi nói ta không sao, nói tới ba ta thì không được nha. . . Hứa Thất An búng ngón tay, hắc kim trường đao sau lưng ra khỏi vỏ nửa tấc, trầm giọng:
"Từ tướng quân, đừng khiêu chiến uy nghiêm của triều đình. Bổn quan là mang thành ý tới đây, nếu không phải tán thưởng ngươi, lời vừa rồi, đã đủ chém ngươi văng xuống ngựa."
Lý Diệu Chân nói nhiều như vậy, thật ra chỉ để nói một ý: không cần phải nói phải trái với binh.
Nói phải trái là chuyện người có học mới làm, làm binh chỉ nói bằng quả đấm, quả đấm ngươi cứng, ngươi mới có tôn nghiêm.
Nên ý tưởng của Hứa Thất An là, biểu diễn võ lực trước, để chiếm sự tôn trọng, chấn nhiếp đám người không sợ chết này, sau đó mới nói phải trái.
Từ Hổ Thần khách khí với Lý Diệu Chân, với hắn lại châm chọc, chính là thể hiện của sự không tôn trọng.
Nhưng cứ thế chém người đương nhiên là không được, như thế sẽ làm không được, lúc đó đem mâu thuẫn trở nên gay gắt.
"Cộp cộp cộp. . ."
Hắn quay đầu ngựa, im lặng bỏ đi, quay trở lại hướng đã đến.
Từ Hổ Thần, Lý Diệu Chân, và mấy chục kị binh Phi Yến quân nhìn theo hắn.
"Hừ! Lão tử muốn gặp Tuần phủ, hắn chỉ là một đồng la xứng nói chuyện với ta à?" Từ Hổ Thần cười khinh thị, "Một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ, tưởng nơi này là kinh thành, ai cũng sợ Đả Canh Nhân hửm?
"Lý tướng quân, Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân thế nào? "
Lý Diệu Chân lắc đầu, chỉ nhìn theo Hứa Thất An.
Từ Hổ Thần có chút nóng ruột. Tính hắn vốn nóng nảy dễ giận, bị Tuần phủ đại nhân tránh không gặp, phái một đồng la tới đối phó với mình, trong lòng đã cực kỳ bất mãn.
Thậm chí đã nảy sinh xung động muốn chém chết đồng la kia, thị uy với Tuần phủ.
Nhờ nể mặt Du Kỵ tướng quân Lý Diệu Chân mới chịu đi qua nói chuyện đó.
Đồng la kia chợt dừng ngựa, quay đầu lại nhìn Từ Hổ Thần, cười nhạt.
Sau đó, ngón tay hắn búng ra, bội đao bị đẩy ra nửa tấc, tay phải nắm cán đao, tích lực. . . .
"Choang!"
Tiếng đao ra khỏi vỏ đầy chói tai vang vọng giữa không trung, dưới ánh nhìn của mấy người Từ Hổ Thần và mấy ngàn binh lính, đều nhìn thấy không khí khẽ vặn vẹo, như có cái gì vạch qua.
Một khắc sau, một tiếng vang nặng nề, mặt đất nứt ra một cái khe, kéo dài từ chân Hứa Thất An tới trước đội quân, tức hơn mười trượng.
Kỵ quân đứng hàng đầu khẽ lao xao, ngựa hơi bị kinh hãi.
Từ Hổ Thần trợn to mắt, không tin nổi, cái tên đó. . . vừa rồi quả thật có đủ khả năng chém ta xuống ngựa.
Trong lòng vị tướng đầy dũng mãnh khẽ run lên, sinh ra cảm giác kính sợ, bắt đầu thừa nhận sự thành ý của Hứa Thất An.
Lý Diệu Chân kinh ngạc nhìn Hứa Thất An chằm chằm, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.
Theo nhận xét của Thánh nữ Thiên Tông là nàng, một đao này cực kỳ sắc bén, mau lẹ như sấm, ngay cả võ giả mới bước vào Lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt cảnh cũng không thể dùng cơ thể chống đỡ được.
Đây là một đao mà võ giả Luyện Khí Cảnh có thể chém ra sao?
Ngay sau đó, nàng nhớ lại lời số một đã nói, Hứa Thất An này đã từng chém một ngân la, mà ngân la đó là cao thủ Luyện Thần Cảnh.
Lúc đó hắn đã có thể vượt cấp chém người, mà nay, hắn là nửa bước Luyện Thần.
Hắn đã là thiên tài như vậy, mà Kim Liên đạo trưởng lại không mời hắn vào, mà lại chọn đường đệ của hắn, vậy người đường đệ kia. . . hẳn rất là kinh khủng.
"Ồ."
Sau lưng, đám cao thủ Phi Yến quân đều ồ lên thán phục.
"Cộp cộp cộp. . ."
Đồng la nhỏ cưỡi ngựa quay trở lại, cố kiềm nén sự mệt mỏi của cơ thể, nhàn nhạt nói: "Từ tướng quân, Bổn quan Hứa Thất An, đại diện Tuần phủ đại nhân tới thương lượng với ngươi."
". . ." Từ Hổ Thần trầm giọng: "Đại nhân mời nói."