Cửa thành tây, một tia sáng bạc từ trên trời hạ xuống, đánh rầm vào tường thành, gạch vỡ bắn ra bốn phía, bụi bậm mù mịt.
Lý Diệu Chân mặc nhuyễn giáp, tóc đuôi ngựa, khoác áo choàng đỏ thắm đầy soái khí đứng ở trên cán thương, nhìn chằm chằm đám sĩ tốt đang giương cung lắp tên.
Trầm giọng: "Tại sao đóng cửa thành?"
Số ba. . . . . tiện nhân Hứa Thất An kia nói không sai, cửa thành quả thật đóng cửa, nhưng Lý Diệu Chân không lỗ mãng phá thành giết người, mà tự mình hạ xuống đầu tường chất vấn.
"Soạt. . . . ." Một tướng lãnh rút đao ra, chỉ vào Lý Diệu Chân: "Giết không tha."
Không hề giải thích, cứ thế ra tay.
Vậy thì không cần nói gì nữa. Ánh mắt Lý Diệu Chân lập tức trở nên ác liệt.
Băng băng. . . tiếng dây cung vang lên không dứt, mấy chục mũi tên bắn thẳng vào lý Diệu Chân.
Nàng không né không tránh, vỗ túi gấm, những luồng âm phong chui ra, quấn lấy mũi tên, thay đổi hướng bay của chúng.
Mũi tên bay lướt qua người Lý Diệu Chân, cung tiễn thủ biến thành vô dụng.
"soạt!"
Phi kiếm bên hông Lý Diệu Chân bay ra khỏi vỏ, hóa thành tia chớp bạc, rít lên bay qua cổ của sĩ tốt thủ thành, nhẹ nhàng lấy mạng họ.
Cộp cộp cộp. . . Tiếng vó ngựa dày đặc vọng tới, Phi Yến quân nhanh chóng chạy đến, bụi bay cuồn cuộn.
Bốn Bách phu trưởng Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh suất lĩnh các Thập trưởng Luyện Thần Cảnh giết lên đầu thành, phối hợp với phi kiếm của Lý Diệu Chân thu hoạch mạng sống.
"Chủ nhân, lâu lắm rồi ngươi không dùng phi kiếm . . . ." Nữ quỷ Tô Tô nhẹ bẫng hạ xuống cán thương, từ phía sau ôm eo Lý Diệu Chân.
Thanh phi kiếm này là pháp khí Đạo Môn Thiên Tông ban cho Lý Diệu Chân, bình thường hầu như không hề dùng tới, mỗi lần nó ra khỏi vỏ, có nghĩa tâm tình Lý Diệu Chân rất tệ.
"Ta rất tức giận." Lý Diệu Chân nói.
"Là vì Tuần phủ đại nhân bị đâm?"
"Không phải, là vì một tiện nhân." =))
". . . . ."
Tô Tô nhíu mày, muốn nói lại thôi, có phải chủ nhân đã quên mình là thánh nữ Thiên Tông không? Tôn chỉ của Thiên Tông là Thái thượng vong tình, không thích không bi, nhưng mấy năm nay sau khi xuống núi, Lý Diệu Chân đã thay đổi, càng ngày càng xung động, càng ngày càng ghét ác như thù.
Nỗ lực biến mình thành một Phi Yến nữ hiệp nghĩa đảm can trường.
Cái danh hiệu Phi Yến nữ hiệp này có nguyên nhân rất lớn chính là do thanh phi kiếm này nhẹ nhàng tựa như yến, sát nhân vô ảnh. Thứ hai mới là việc hay giúp đỡ người, nơi nào có chuyện bất bình, nàng liền bay tới chỗ đó.
Phi Yến quân một lần nữa chứng tỏ chiến lực dũng mãnh của mình, nhanh nhẹn thanh lý quân sĩ canh phòng, sau đó, một võ phu Đồng Bì Thiết Cốt một phát đánh vỡ cửa thành.
Lý Diệu Chân nhẹ nhàng nhảy lên, tay cầm trường thương, rút mạnh, cùng nó hạ xuống đất.
Dưới chỉ huy của nàng, Phi Yến quân giết vào trong thành.
...
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại chui vào." Mộng vu sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, bật cười vang.
Bịch! Hứa Thất An nhảy xuống đầu tường, nắm chặt hắc kim trường đao, cắn răng nghiến lợi: "Kẻ nên xuống địa ngục là ngươi, đồ kỹ nữ nuôi."
"Hứa Ninh Yến, ngươi tới làm gì?" Khương Luật Trung biến sắc, "Ngươi tới để chịu chết hả? Ngươi không cứu nổi chúng ta đâu, đi, đi mau."
Ta còn đi được nơi đâu. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ.
Hắn quả thật không đi đâu được, vì mộng vu đã phong tỏa hắn, bàn tay đang từ từ nắm lại, khói đen trên đầu cũng đang như súc lực.
"Ninh Yến, ngươi. . ." Trương Tuần phủ nhắm mắt lại, "Ngươi cần gì làm vậy."
Hứa Thất An không hoảng chút nào, trong lòng thầm gọi Thần Thù hòa thượng:
"Đại sư, mau giúp ta giết người này."
"Đại sư?"
"Mẹ nó, đại sư ngươi còn ở đó hay không? Ngươi đừng có đùa ta."
"Đại sư. . ."
Quyền cương đập vào mặt, gió gầm thét bên tai.
Ngay lúc này, một tiếng thở dài truyền khắp toàn trường: "Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao, thế gian nào có người như ta."
Dưới chân Hứa Thất An có trận văn sáng lên, một tấm bình phong bán trong suốt dâng lên, che chở cho hắn.
"Oanh!"
Khí cơ nổ tung bên ngoài bình phong, tiếng nổ điếc tai nhức óc, gạch xanh lót nền bay tung tóe, thanh thế kinh người.
Đại sảnh của Bố Chánh Sứ Ty rầm rầm sụp đổ mất một nửa.
Cơn ù tai dài vừa trôi qua, Hứa Thất An nghe thấy tiếng Khương Luật Trung gầm vang: "Dương Thiên Huyễn, ngươi cũng ở Vân Châu, tại sao ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, tại sao vừa rồi ngươi không xuất thủ?"
Hứa Thất An hiểu ra, quay lại, thấy một người mặc đồ trắng, đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về bọn họ.
Dương Thiên Huyễn xuất hiện, hắn không hề kinh ngạc, chỉ muốn nói: Đồ giả ma giả quỷ nhà ngươi, cuối cùng ngươi cũng tới.
Hứa Thất An đã sớm nghi ngờ Thuật sĩ bắt Lương Hữu Bình là một sư huynh của Ty Thiên Giám, rất có khả năng chính là Dương Thiên Huyễn.
Đúng như dự đoán.
Dương mỗ ta làm việc, cần gì phải giải thích với ai? Dương Thiên Huyễn thầm nghĩ như vậy, nhưng không nói ra, thở dài, giải thích:
"Ta tới Vân Châu là theo lệnh sư, vừa rồi không có mặt ở đây."
Mệnh lệnh Giám Chính giao cho hắn là: Bảo vệ Hứa Thất An.
Hứa Thất An ở đâu, hắn phải ở đó.
Lúc các ngân la bị ngộ hại, hắn không có mặt ở hiện trường.
"Ta đưa các ngươi đi." Trận văn dưới chân Dương Thiên Huyễn mở rộng, bao lấy Hứa Thất An, và đám người Trương Tuần phủ.
"Hừ!"
Mộng vu một cước đạp nứt trận văn, "Dương Thiên Huyễn, muốn cứu người từ trong tay bổn tọa, ngươi còn chưa đủ tư cách."
Dương Thiên Huyễn trả lời: ""Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao, thế gian nào có người như ta."
"Cuồng vọng!" Chòm râu dê của Mộng Vu rung lên, vẻ tức giận.
"Có đi không?" Bên tai Hứa Thất An vang lên tiếng truyền âm của Dương Thiên Huyễn, "Ta chỉ mang ngươi đi được thôi. Người nhiều quá, trận văn không kham nổi."
Khóe môi Hứa Thất An cong lên: "Ngươi vẫn còn một cách, đưa tên đó đi."
"Bên ngoài có mấy trăm tên quân phản loạn." Giọng Dương Thiên Huyễn cảnh cáo.
"Ta biết." Hứa Thất An trả lời.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Dương Thiên Huyễn nói: "Được."
Hắn dẫm mạnh chân, trận văn nhanh chóng lan ra, lần này, chỉ bao lấy mộng vu. Mộng vu vừa kịp nhận ra, thì hai người đã biến mất tại chỗ.
"Dẫn ra khỏi thành đánh." Hứa Thất An hô lên trời.
Không ai trả lời.
Hứa Thất An mang thi thể hai ngân la vào trong đại sảnh, khẽ đặt bên chân Khương Luật Trung, "Xin lỗi, ta tới trễ."
"Ngươi không nên tới." Khương Luật Trung trầm giọng.
‘Ta vẫn phải tới’. . . . Hứa Thất An rất muốn nói cứng, nhưng lời đến khóe miệng, lại biến thành nụ cười khổ sở.
Các đồng la đỡ nhau vào nội đường, ngồi tĩnh tọa thổ nạp, tạm chữa thương.
Khương Luật Trung nhìn đám đồng la còn sống sót, trong mắt có chút vui vẻ yên tâm, nhưng âm thanh đánh nhau bên ngoài mơ hồ vọng tới đã tiến vào hồi cuối, làm hắn nhận ra, họ vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh.
"Tình hình bên ngoài thế nào?" Trương Tuần phủ nhìn ra ngoài đại sảnh.
"Đại khái còn chừng bốn năm trăm quân phản loạn, lúc ta giết vào đây, Hổ Bí Vệ đã gần như chết sạch."
Các đồng la mở mắt, ánh mắt mọi người đều đầy tuyệt vọng.
"Thôi, thôi..." Trương Tuần phủ cười thảm: "Xem ra khó thoát khỏi tai kiếp, Bổn quan đã phụ hoàng ân, phụ lời dặn của Ngụy Công."
"Ngươi không phụ họ, người ngươi phụ là ba ngân la đã mất mạng này." Hứa Thất An nhìn ông, đứng dậy đi ra cửa.
"Ninh Yến, ngươi đi đi. Với khả năng của ngươi, đi theo hướng hậu đường, có thể thoát thân." Khương Luật Trung mắt đỏ bừng, thúc giục:
"Cút đi, cút cho nhanh, hôm nay lão tử sẽ cùng bộ hạ chết ở nơi này. Ngươi là người được Ngụy Công nhìn trúng, ngươi mà chết ở đây, Ngụy Công sẽ đào cả mộ ta."
"Chúng ta vẫn còn hy vọng, chỉ cần tiếp tục chống đỡ, cứu binh sẽ tới." Hứa Thất An đã nhìn thấy quân phản loạn đang công vào.
Hắn quay đầu, chắp tay với Trương Tuần phủ: "Tuần phủ đại nhân là một quan tốt, dù trong bụng cũng có nhiều ý nghĩ xấu, nhưng rốt cuộc vẫn là đặt trăm họ lên trên cùng. Ta ghét thế giới này, nhưng nhìn thấy một quan tốt như ngươi, ta rất vui. Nên ta không muốn để ngươi chết."
Tiếp theo, chắp tay với Khương Luật Trung: "Khương kim la là một thượng cấp tốt, là một tay hảo thủ uống rượu, sau này có cơ hội, ta lại mời ngươi đi Giáo Phường Ty, vừa ý hoa khôi nào ngươi cứ nói, trừ Phù Hương."
Hắn nhìn thi thể ba ngân la: "Bất kể hồi còn sống họ là người thế nào, ít nhất khi chết, đã không phụ ba chữ Đả Canh Nhân."
Cuối cùng, hắn ôm quyền, đưa lên đầu: "Ngụy Công với ta ân trọng như núi, giúp đỡ mọi bề, không có lý nào lúc có lợi thì xông lên trước nhất, gặp nguy hiểm lại co đầu rút cổ ở phía sau."
Nói xong, hắn đóng cửa đại sảnh lại.
Khương Luật Trung xúc động, khàn khàn gọi theo: "Ninh Yến!"
Một đồng la run run lẩm bẩm: "Không được, không được, hắn đang trùng kích Luyện Thần Cảnh, hắn sẽ không thể chịu nổi. . . ."
Trương Tuần phủ run rẩy đứng dậy, yếu tới mức gió thổi cũng gục, nhưng ông vẫn kiên cường đứng lên, nhìn theo bóng lưng Hứa Thất An, nghiêm túc chắp tay.
Họ không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, nhưng họ nghe thấy tiếng thiếu niên hùng dũng ngâm vang trong tiếng binh khí va chạm, tiếng hét la huyên náo:
"Thiếu niên hiệp khí, giao kết khắp anh hùng. Lòng can đảm, tóc dựng thẳng. Đã lập lời, sinh tử cùng. Một lời hứa nặng ngàn vàng."
. . . . .