Cảm ơn Lehuyphan đã ủng hộ cho dịch giả!
"Kẻ đứng phía sau chắc chắn là Tống Trường Phụ, nhưng tên Thuật sĩ tự nhiên xuất hiện vô căn cứ đó là sao?"
"Thuật sĩ tự do có thể tu đến cảnh giới như vậy à? Phải biết là, hệ thống Thuật sĩ mới xuất hiện chừng sáu trăm năm mà thôi, chưa có được lịch sử sâu xa lâu dài như hệ thống võ phu hay những hệ thống khác, không thể có nhiều người tu hành tự do."
"Mà dù có là hệ thống có lịch sử lâu đời như Nho Gia, thì sự quản lý về phương pháp tu hành cũng đều rất nghiêm khắc, chỉ có võ phu không có người đỡ đầu mới nở hoa khắp nơi, đây cũng là một lý do các hệ thống lớn coi thường võ phu."
"Còn nữa, tại sao Thuật sĩ không biết lai lịch đó lại giúp mình? Hắn có mục đích gì?"
Hứa Thất An chợt nghĩ đến một chuyện, chính là Thuật sĩ trong vụ án thuế bạc. Thuật sĩ luyện chế ra bạc giả và Thuật sĩ trong án Vân Châu có khi nào cùng là một người không, hoặc là, cùng thuộc một thế lực?
Nếu như vậy, mục đích họ giúp mình là tiêu diệt đám con cháu nhà rùa này, suýt nữa là hại lão tử lưu đày ngàn dặm, hại Nhị thúc bị vấn trảm. Hứa Thất An nhức đầu day mi tâm.
Ty Thiên Giám, không đơn giản nha.
"Khụ" Hứa Thất An tằng hắng: "Có chuyện phải nói với Dương sư huynh."
"Nói."
Hứa Thất An bèn kể lại sự tồn tại của Thuật sĩ vô danh cho Dương Thiên Huyễn nghe, sau đó hỏi: "Ty Thiên Giám chúng ta có còn giấu bí mật gì không?"
"Ty Thiên Giám chúng ta?"
"Vì sớm muộn gì Thải Vi cũng sẽ gả cho ta mà."
"A." Dương Thiên Huyễn kêu lên giễu cợt, sau đó, chuyển sang giọng nghiêm túc: "Ty Thiên Giám quả thật có chút bí mật, ví dụ như cho tới bây giờ, sư phụ vẫn không kể gì về sư tổ, nhưng trong lòng ta biết, thầy đã từng thí sư."
Thí sư! Hứa Thất An nhớ lại chút chuyện cũ, những tin tức có được hồi điều tra án Tang Bạc, có liên quan đến Giám Chính đời đầu.
Giám Chính đời đầu ủng hộ hoàng thất tiền triều năm trăm năm trước, Giám Chính hiện thời vốn là Bình Hải Vương, sau khi Võ Tông hoàng đế soán ngôi, thì trở thành Giám Chính hiện nay.
Tin tức liên quan tới Giám Chính đời đầu đã bị xóa sạch trong sách sử.
Xóa rất sạch sẽ, dù có là người nắm vững lịch sử như Hoài Khánh công chúa mà cũng không tìm ra được một thông tin nào, nhờ chuyện Phật môn truyền giáo năm trăm năm mới biết được một ít.
Thì ra Giám Chính thật sự đã thí sư, ban đầu vẫn chỉ là suy đoán, bây giờ mới được chứng thực. Hứa Thất An nói: "Vậy theo ý của Dương sư huynh, Thuật sĩ xuất hiện ở Vân Châu này, có liên quan tới Giám Chính đời đầu?"
Dương Thiên Huyễn lắc đầu: "Cái này ta không biết, đừng có hỏi nhiều vậy, ngươi chẳng biết gì về hệ thống Thuật sĩ, dù là một kì nam nhân thế gian hiếm có như ta mà còn chả biết Thuật sĩ Nhất phẩm và Nhị phẩm gọi là gì cơ."
Hứa Thất An bây giờ đã không còn là người ngơ ngác chẳng biết gì, bình thường, loại chuyện như này có nghĩa là, biết thông tin về Nhất phẩm và Nhị phẩm, là sẽ biết bí mật của hệ thống Thuật sĩ, mà loại bí mật này, là không thể để cho người ngoài biết.
"Vậy ngươi biết Thuật sĩ có thể che giấu hơi thở là mấy phẩm không? Dương sư huynh ngươi có thể làm được không?" Hứa Thất An không cam lòng, tiếp tục dò xét.
"Cái này thì có thể nói cho ngươi biết, " Dương Thiên Huyễn đáp, "Che giấu khí số, Thuật sĩ bình thường đều có thể làm được, không khó. Nhưng che giấu khí số cho người khác, thì phải Lục phẩm trở lên.
"Nhưng đúng như ngươi đã nói, kẻ có thể che giấu cho Lương Hữu Bình, trong hệ thống Thuật sĩ chỉ có một phẩm cấp là làm được, thứ Lương Hữu Bình bị che giấu không phải khí số, mà là số mạng, là thiên cơ."
Dừng một chút, hắn nói: "Tam phẩm Thuật sĩ, Thiên Cơ sư."
Tam phẩm? ! Thuật sĩ trong án Vân Châu là Tam phẩm? ! Hứa Thất An bối rối, cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
Án Vân Châu dính dáng tới Tam phẩm Thuật sĩ!
Nếu là như vậy, Tứ phẩm trận sư Dương Thiên Huyễn dĩ nhiên là không làm được, đáng ghét, nếu biết tin này sớm hơn, mình đã không làm như vậy.
Hứa Thất An thầm nghĩ, ý đồ của Tam phẩm Thuật sĩ, dù có biết cũng không thể nói toạc ra.
Không phải là sợ, mà là người trưởng thành thì đều suy nghĩ như vậy.
Phải biết chừa mặt mũi cho nhau.
"Ngươi nhớ phải giữ bí mật, đừng có nói ra ngoài, nhất là chuyện sư phụ thí sư." Dương Thiên Huyễn dừng một chút, bổ sung thêm:
"Không phải ta sợ lão sư, chỉ là ta cảm thấy, tuổi ông ấy đã cao, ta phải giữ lại chút thể diện cho ông ấy."
Ngươi càng giải thích, càng lộ vẻ ngươi chột dạ. Ta làm sao dám nói bậy bạ, Giám Chính chỉ cần chỉ một cái là bóp chết ta rồi! Hứa Thất An gật đầu, đồng ý: "Ta cũng cảm thấy phải để cho Giám Chính mấy phần thể diện."
Dương Thiên Huyễn mỉm cười "Ngươi quả là một nam nhân thú vị, giống ta."
Lịch sử của Ty Thiên Giám không lâu, có nhiều chuyện thật ra muốn tra rất dễ, không giống Đạo Tôn hay Nho Thánh, Nho Thánh là nhân vật cả từ mấy ngàn năm trước, còn Đạo Tôn thì nằm ngoài ghi chép của lịch sử.
Hứa Thất An định hồi kinh sẽ bí mật điều tra Ty Thiên Giám, thuận tiện tra luôn chuyện nhà của Tô Tô. Không phải hắn ham muốn cơ thể người ta đâu, người đó không có cơ thể.
"Ọc ọc "
Bụng Hứa Thất An reo lên vì đói, hắn bước ra khỏi quan tài: "Ta đi tìm chút đồ ăn."
Dương Thiên Huyễn hỏi: "Vậy ngươi định giải thích chuyện mình chết rồi sống lại thế nào?"
Hứa Thất An cứng đờ, đúng rồi, hắn phải giải thích thế nào?
Đại lão trong kinh thành không dễ lừa đâu, hắn cũng không còn là khoái thủ nho nhỏ của huyện Trường Nhạc năm đó, à, năm nay vẫn là tiểu khoái thủ.
Là tiểu khoái thủ của năm đó.
Hứa Thất An im lặng chui trở vào trong quan tài: "Vậy tạm thời ta không lộ diện, đến lúc về đến kinh thành, hỏi ý kiến của ba ba ta rồi tính. Dương sư huynh, chuyện cơm nước làm phiền ngài nhé."
Dương Thiên Huyễn gật đầu, bày tỏ không thành vấn đề, sau đó hỏi với giọng kinh ngạc: "Không phải ngươi đã mất hết phụ mẫu từ khi còn nhỏ, được Nhị thúc nuôi lớn hay sao?"
"Thật ra ta là con tư sinh của Ngụy Uyên."
"Cái gì? !" Dương Thiên Huyễn kinh hãi.
Hứa Thất An là con tư sinh của Ngụy Uyên, Ngụy Uyên có con tư sinh?
Nội thành, Hứa phủ.
Sáng hôm sau, Nam Cung Thiến Nhu dẫn hai đồng la, tới gõ cửa nhà Hứa phủ.
Thật ra thì cửa hông đã mở, nhưng hắn là một kim la, đương nhiên là phải đi cửa lớn.
Lão Trương gác cổng mở cửa ra, nhìn thấy ba Đả Canh Nhân, vội cúi đầu, nói: "Các vị đại nhân, có chuyện gì ạ?"
Vì Đại Lang là Đả Canh Nhân, nên ông cũng có chút hiểu biết nhất định về cấp bậc và trang phục của Đả Canh Nhân.
Ngực áo nữ tử Đả Canh Nhân này có chiêng màu vàng, rõ ràng có địa vị cao hơn Đại Lang.
Lúc này, sắc trời mới vừa hừng sáng, Nam Cung Thiến Nhu quét mắt nhìn lão Trương, sau đó nhìn vào trong phủ, nói: "Ngự đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí có ở trong phủ không?"
Hắn tới theo lệnh của nghĩa phụ, mang tiền tử tuất của Hứa Thất An tới, ba trăm lượng văn ngân.
Giá trị của một đồng la là nhiều vậy đó, quy củ chính là quy củ.
Nhưng Nam Cung Thiến Nhu biết, người Hứa gia sau này sẽ được rất nhiều hỗ trợ, nhiều tới mức khó mà tưởng tượng. Ví dụ như cái chức Bách hộ Ngự Đao Vệ này, có lẽ sẽ được tăng lên.
Con đường sĩ đồ tương lai của người có học của thư viện Vân Lộc sắp tham gia kì thi mùa xuân kia, sẽ không bị ném ra các huyện xa xôi.
"Có, có. Lão gia với phu nhân đang ở hậu sảnh dùng cơm. Mời đại nhân tới tiền sảnh dùng cơm, tiểu nhân đi kêu lão gia."
Lão Trương cung kính dẫn ba Đả Canh Nhân vào tiền sảnh, sai người bưng trà nóng lên.
Hai đồng la khách khí cám ơn, thái độ vô cùng thân thiện.
Nam Cung Thiến Nhu không tiếp trà, nói: "Không cần lãng phí thời gian, dẫn Bổn quan qua đó."
HẾT QUYỂN I