Trông có vẻ là có việc gấp, mấy người này là đồng liêu của Đại Lang, không lẽ có liên quan tới Đại Lang?
Lão Trương canh cửa khom người gật đầu: "Mời ba vị đại nhân đi theo ta."
Nam Cung Thiến Nhu đứng dậy, theo hướng dẫn của lão Trương canh cửa, đi xuyên qua tiền sảnh, tới hậu viện. Từ xa đã nhìn thấy một cô bé con đáng yêu được một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài dắt đi ra ngoài.
Bé con bước đi theo, gương mặt non nớt đầy vẻ miễn cưỡng.
Hai bên đối mặt, thiếu nữ dừng bước lại, ngạc nhiên dò xét ba Đả Canh Nhân.
"Ba vị đại nhân có chuyện muốn gặp lão gia." Lão Trương canh cửa giải thích.
Hứa Linh Nguyệt thận trọng gật đầu, thu hồi ánh mắt, lôi tiểu đậu đỏ lùi sang bên.
Một tay Hứa Linh Âm bị tỷ tỷ nắm, bèn giơ cái tay còn lại lên, ngón tay ngắn ngắn mập mập chỉ vào Nam Cung Thiến Nhu, hô:
"Tỷ tỷ đẹp quá, đẹp như nương ấy!"
Tỷ tỷ xinh đẹp? ! Gương mặt vô cảm của Nam Cung Thiến Nhu suýt nữa phá công, khó tin nghiêng đầu, nhìn Hứa Linh Âm chằm chằm, khóe mắt không ngừng giật giật.
Đứa trẻ này bị ngu hả? Mắt nó là để trang trí thôi à?
Hắn khẽ ngẩng đầu lên, để bé con nhìn thấy cục xương ở cổ họng mình. Nhưng đứa bé ngốc không hiểu được ý hắn, còn kêu lên kinh ngạc:
"Tỷ tỷ ngươi đẹp như nương ta vậy đó."
Có vẻ bé con nghĩ, đẹp như nương mình là một đánh giá rất cao.
Nam Cung Thiến Nhu phất tay áo bỏ đi, đổi thành người khác mà dám nói hắn là nữ nhân, không chết cũng phải bị lột da. Nhưng hắn đường đường là kim la, lười tranh cãi với đồ trẻ con không kiến thức.
Hứa Linh Nguyệt đưa mắt nhìn theo ba người Nam Cung Thiến Nhu đi vào phòng khách.
"Sao tỷ tỷ không đi?" Hứa Linh Âm ngẩng gương mặt nhỏ bằng bàn tay lên.
"Là đồng liêu của đại ca, chúng ta chờ một chút rồi tới thục đường." Hứa Linh Nguyệt dịu dàng đáp, dắt muội muội quay trở lại.
Trong hậu sảnh, Hứa Bình Chí mới dùng bữa xong, vội đứng dậy, nghênh đón, vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên, ôm quyền chào: "Kim la đại nhân."
Đường đường kim la lại đến chơi Hứa phủ, đây là chuyện Hứa Bình Chí không dám nghĩ tới.
Với thân phận cao quý của kim la, dù Hứa Thất An vào nha môn Đả Canh Nhân lăn lộn như cá gặp nước, thì cũng không có khả năng hạ thân hình cao quý của mình tới nhà của một đồng la.
Trừ phi có đại sự quan trọng.
kim la này trời sinh rất đẹp, nhìn từ xa còn tưởng là nữ tử, không thua kém gì Nhị Lang nam sinh nữ tướng! Hứa Bình Chí thầm nghĩ.
"Tỷ tỷ xinh đẹp."
Tiểu đậu đỏ đi theo Hứa Linh Nguyệt quay lại, đứng ở ngưỡng cửa, ngọt ngào kêu.
Đứa nhóc này thật là đáng ghét, chờ tí nữa ngươi phải khóc cho xem! Nam Cung Thiến Nhu nhíu mày, nghĩ tới cái chết của Hứa Thất An, lòng không khỏi trầm xuống.
Hắn quét mắt nhìn Hứa Bình Chí, rồi nhìn sang phụ nhân xinh đẹp ngồi ở bàn ăn, đứa bé này nói không sai, đúng là một nữ nhân diễm lệ.
"Kim la đại nhân giá lâm hàn xá, có gì chỉ giáo?" Hứa Bình Chí hỏi.
Nam Cung Thiến Nhu thu hồi ánh mắt, trầm mặc một lúc, trầm giọng: "Đồng la Hứa Thất An ở Vân Châu hy sinh vì nhiệm vụ, Bổn quan tới để đưa tiền tử tuất."
Vừa nói, hắn vừa xòe lòng bàn tay, đồng la sau lưng lặng lẽ đưa bạc lên.
Nam Cung Thiến Nhu đưa ba trăm lượng tiền tử tuất cho Hứa Bình Chí, Hứa Bình Chí không nhận, ông ngây ra, như một bức tượng, không nhúc nhích.
Ngay cả ánh mắt cũng cứng lại.
Hứa Thất An hy sinh vì nhiệm vụ? Lời của Nam Cung Thiến Nhu như tiếng sấm nổ inh tai Hứa Bình Chí, nổ tới mức làm ông hồn phi phách tán, ruột gan đứt từng khúc.
Trong nháy mắt, cả thế giới mất đi tất cả màu sắc, trong đầu bị tin dữ lấp đầy, mọi suy nghĩ đều tan tác.
Hứa Thất An là chất nhi của ông, là đứa con mồ côi của huynh trưởng, ông đã nuôi bên mình hai mươi năm, chẳng khác gì thân nhi tử. Không, thậm chí còn thương nó hơn thân nhi tử.
Hứa Nhị thúc có tình cảm trách nhiệm rất lớn với Hứa Thất An, vì hắn là đứa con mồ côi của huynh trưởng, là đứa con duy nhất của huynh ấy.
Nuôi dưỡng hắn lớn lên, nhìn hắn lấy vợ sinh con, khai chi tán diệp cho đại phòng, chính là nguyện vọng lớn nhất trong đời của Hứa Bình Chí.
Bây giờ, đứa chất nhi này không còn, nói mất là mất rồi?
Còn đang ngơ ngẩn, Hứa Bình Chí bỗng nghe thấy tiếng ngã nhào, ông quay đầu qua nhìn, thấy thê tử của mình ngã nhào bất tỉnh.
"Tỷ tỷ, hy sinh vì nhiệm vụ là gì?"
Hứa Linh Âm nghe không hiểu, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Linh Nguyệt đứng bên cạnh.
Hứa Linh Nguyệt không trả lời, nàng đứng yên như tượng gỗ, như một đóa hoa giấy không hồn, xinh đẹp nhưng nhợt nhạt.
Lão Trương canh cửa khóc toáng ên: "Hy sinh vì nhiệm vụ nghĩa là chết rồi đó."
Nam Cung Thiến Nhu thầm thở dài, đặt thỏi bạc lên bàn: "Chừng năm ba ngày nữa, thi thể sẽ được đưa về tới kinh thành, các ngươi nên chuẩn bị tang sự trước."
Văn thư tám trăm dặm đương nhiên phải tới kinh thành trước thi thể.
Nói xong, Nam Cung Thiến Nhu xoay người định đi.
"Ngươi gạt người!"
Một tiếng gầm gừ vọng tới, Hứa Linh Âm chặn đường ba Đả Canh Nhân, hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thiến Nhu.
Một đứa trẻ sáu tuổi, đã biết chết là cái gì.
Nam Cung Thiến Nhu không phản ứng cô bé, vòng qua Hứa Linh Âm, tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng Hứa Linh Âm không chịu bỏ qua hắn, đuổi theo vừa đánh hắn, vừa la hét: "Ngươi gạt người! Ngươi gạt người!"
Bé con nghĩ rất đơn giản, chỉ cần khuất phục lường gạt, để hắn thu hồi lời nói mới rồi, thì đại ca sẽ có thể trở lại, chỉ cần khuất phục lường gạt, thì đại ca sẽ trở lại
Nam Cung Thiến Nhu không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hơn, dẫn hai đồng la rời khỏi Hứa phủ, đi xa rồi, hắn không yên lòng quay đầu lại nhìn.
Đứa bé kia vẫn tiếp tục đuổi theo tới tận cửa, đứng một mình ngoài cửa, khóc om lên, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Như một con thú con bị người ta vứt bỏ.
Nam Cung Thiến Nhu bỗng có chút hối hận, lẽ ra hắn nên đợi thêm một lúc, để đứa bé này tới học đường rồi, mới báo tin của Hứa Thất An.
"Dẫn nó về, để người nhà coi chừng nó cẩn thận." Nam Cung Thiến Nhu nghiêng đầu, phân phó đồng la bên trái.
"Dạ."
Hứa phủ, Hứa Bình Chí ôm thê tử đã bất tỉnh về phòng, sau đó đi ra tiền sảnh tìm nữ nhi, định trấn an con bé, thấy Hứa Linh Nguyệt ngồi im lặng bên bàn, hai mắt trống rỗng, ngồi im không nhúc nhích.
Hứa Nhị thúc thở dài, gọi lão Trương canh cửa, trầm giọng: "Phái người tới thư viện, báo tin cho Nhị Lang, để nó mau về phủ."
Lão Trương lau nước mắt gật đầu, lui xuống.
Thật ra, trong phủ chẳng có mấy người làm biết cưỡi ngựa, với tầm quan trọng của tin tức, cũng như vấn đề về thời gian, lẽ ra Hứa Bình Chí phải tự mình tới Vân Lộc thư viện mới là đúng lý.
Nhưng Lão Trương canh cửa biết, lão gia bây giờ không cưỡi ngựa được.
Đi từ Kinh thành đến núi Thanh Vân phải mất hai canh giờ, nếu cưỡi ngựa không đủ giỏi, sẽ còn mất nhiều thời gian hơn.
Buổi trưa hôm ấy, Hứa Tân Niên trở về phủ, chỉ có một mình, người đi báo tin đã bị hắn vứt lại đằng sau.
Giục ngựa chạy như điên đến cửa, Hứa Tân Niên kéo mạnh cương ngựa, ngựa bị dừng bất ngờ, hất cao vó trước.
Vó ngựa còn chưa hạ xuống, Hứa Tân Niên đã tung người xuống ngựa, mặt mày tái nhợt vọt vào cửa, lúc qua ngưỡng cửa, còn bị té lộn mèo, ngã mạnh xuống đất, trầy cả trán.
Hắn tỉnh táo lại, lảo đảo đứng lên, nghiêng ngả chạy vào trong phủ, tới hậu sảnh thì nhìn thấy người nhà, thấy nương đang khóc, thấy muội muội mặt đờ ra, mắt trống rỗng.
Dĩ nhiên còn thấy cả Hứa Linh Âm ngồi một mình ở bậc thang ngoài tiền sảnh, cầm một cành cây vẽ lung tung xuống đất.
Nghe được tin dữ, tất cả người lớn đều chìm trong bi thương, bỏ quên cảm nhận của bé con. Hứa Linh Âm không dám hỏi, cũng không dám nói một lời, ngồi một mình trên bậc thang, không nói tiếng nào.
Mắt Hứa Bình Chí đỏ lên, nhìn Hứa Tân Niên, nói khẽ: "Nhị Lang, đại ca ngươi mất rồi."
Hứa Tân Niên lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.
---o0o---
Cảm ơn tdung0510 đã đề cử ngọc phiếu!