TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 325: Hằng Viễn: Số ba, thật ra thì ta đã biết thân phận chân thực của ngươi từ lâu (2)

"Điện hạ, điện hạ!"

Một thị vệ đeo đao vội vã chạy tới, đứng ngoài đình, ôm quyền nói: "Đồng la Hứa Thất An cầu kiến... đang chờ ở tiền viện."

Lâm An giật bắn, như mình bị người ta đập cho một gậy. Nàng ngơ ra cả ba bốn giây, sau đó đứng bật dậy, bước nhanh tới chỗ thị vệ, trợn to mắt nhìn hắn chằm chằm:

"Ngươi, nói gì?"

"Đồng la Hứa Thất An cầu kiến." Thị vệ lập lại.

Máu ào ào dồn lên mặt, Lâm An giận chưa từng có, gắng sức rút bội đao của thị vệ, nghiến răng nghiến lợi:

"Chó má, ngay cả ngươi cũng dám trêu đùa Bổn cung? Thái tử còn chưa có bị phế đâu."

Nàng giận dữ vì thị vệ này dám lôi Hứa Thất An ra đùa bỡn.

Thị vệ vội lùi ra sau. Nếu hắn bị chém thế này, thì oan quá, bèn vừa lùi vừa giải thích: "Thật sự là Hứa công tử, Hứa công tử tới, đang ở ngay tiền viện, điện hạ tới nhìn thì biết."

Lâm An không kịp ném đao, vội vã chạy về phía tiền viện.

Từ xa, Hứa Thất An đã nhìn thấy Phiếu Phiếu mặc đồ đỏ như lửa, nhìn thấy nàng xách đao, hùng hổ chạy tới, thì sợ hết hồn.

Thầm nghĩ mình khó lắm mới thoát ra được quỷ môn quan, bà cô ngài định đẩy ta về lại đó hả?

Hắn lập tức cất món đồ chơi nhỏ định đưa để lấy lòng Lâm An, trốn ra sau hòn núi giả.

"Hứa Thất An ở đâu? Hứa Thất An ở đâu?"

Lâm An xách đao, nhìn khắp tiền viện, nhưng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đôi mắt sáng ngời của nàng dần ảm đạm.

"Điện hạ, Hứa đại nhân ở đằng sau núi giả." Người hầu hoạn quan nói khẽ.

Mắt hoa đào của Lâm An lại sáng lên, đầy mong đợi đi ra sau núi giả, quả nhiên nhìn thấy... Hứa Thất An?

Nàng sững ra. Người trước mặt này, dương cương anh tuấn, chân mày dày đậm, đôi mắt đầy tinh thần, sống mũi cao, đường cong đôi môi như khắc.

Ngay sau đó, Lâm An đã bị hai con rối Hứa Thất An cầm trong tay thu hút.

Đó là một nam một nữ, nữ mặc kiểu là đại gia khuê tú, nam là một Đại tướng quân mặc giáp anh vũ.

Hứa Thất An tằng hắng, điều khiển anh vũ Đại tướng quân, trầm giọng: "Điện hạ, ty chức đi Hàn quốc phẫu thuật thẩm mỹ đã trở về."

Tiếp theo, hắn đổi sang giọng the thé, điều khiển nữ tử: "Hàn quốc là nơi nào nha."

Anh vũ Đại tướng quân: "Nga, là Vân Châu, ty chức nói sai rồi."

Nữ tử: "Không phải ngươi đã chết ở Vân Châu sao?"

Anh vũ Đại tướng quân: "Vốn đã chết rồi, nhưng trong lòng ty chức luôn nhớ nhung công chúa điện hạ, đã làm Diêm vương gia cảm động, nên được trở lại."

Nữ tử: "Ai nha ngươi đáng ghét muốn chết."

Lâm An thấy thú vị, bật cười, chợt cảm thấy mặt mình lạnh ngắt, thì ra trong lúc vô tình, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống gò má.

Nàng thấy mất thể diện, vội xoay người, tức giận giải thích: "Hôm nay gió hơi to, thổi cát bay vào mắt."

Là một cô nương hoạt bát, yếu ớt, thích làm nũng, dáng vẻ này vốn đã rất hợp với nàng. Lại vì thiếu kinh nghiệm về mặt tình cảm, nên khi nhận ra tên nam nhân cặn bã này, cả người nàng vô thức có phản ứng đầy dụ hoặc.

Dĩ nhiên, Hứa Thất An không phải là tra nam cặn bã.

Hứa Thất An cười: "Lạ ha, sao cát chỉ bay vào mắt công chúa, chả lẽ vì mắt công chúa đẹp?"

Bị vạch trần, Lâm An cả giận: "Cẩu nô tài."

"Ty chức không phải cẩu nô tài."

"Ngươi chính là cẩu nô tài, cẩu nô tài Hứa Thất An."

"Cẩu nhật Lâm An."

"Chó, chó cái gì?" Lâm An công chúa không biết "nhật" là một động từ.

"Không gì." Hứa Thất An ăn hiếp nàng không hiểu tiếng địa phương quê hắn.

"Mới vừa rồi ngươi mắng Bổn cung đúng không?" Lâm An xụ mặt.

"Không, đó là niềm mong đợi sâu sắc nhất của ta dành cho công chúa." Hứa Thất An nghiêm trang trả lời.

... . .

Ra khỏi núi giả, Phiếu Phiếu trả đao lại cho thị vệ, dẫn Hứa Thất An vào phòng khách, người hầu kia đi theo sau lưng, nhìn Nhị công chúa với ánh mắt kì quái.

Đôi mắt linh hoạt của Nhị công chúa sưng đỏ, cho thấy mới vừa khóc xong.

Vào ngồi, cung nữ dâng trà, điểm tâm, Hứa Thất An phất tay, nói: "Tiểu công công, ngươi lui ra ngoài chút, Bổn quan có chuyện cơ mật muốn nói với công chúa."

"Chuyện này. . . . ." Tiểu hoạn quan có chút do dự.

"Cút nhanh!" Phiếu Phiếu đảo mắt, mắng: "Bổn cung có chuyện muốn nói với Hứa đại nhân, đến phiên ngươi được nghe hả? Có tin ta lôi ngươi ra trách một trăm trượng hay không."

Tiểu hoạn quan không biết làm sao, đành cáo lui.

"Sao hắn lại đi cùng ngươi? Sao ngươi sống lại được? Không phải Hoài Khánh nói ngươi đã chết rồi sao?"

Phiếu Phiếu thấy tiểu hoạn quan đã khuất sau ngưỡng cửa, biến mất, bèn chuyển ánh mắt qua nhìn Hứa Thất An, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười.

"Hắn đi theo để giám thị ty chức." Hứa Thất An nhấp một hớp trà nóng, ăn bánh ngọt, ở Ngự Thư Phòng đợi hơn một giờ, đã qua mất bữa trưa.

"Còn chuyện làm sao sống lại, chuyện này kể ra rất dài dòng. . . . ."

Hắn kể lại chuyện ở Vân Châu cho Lâm An công chúa nghe, dĩ nhiên là có biên soạn lại, đương nhiên không phải biên soạn bậy bạ, Hứa Thất An chỉ là làm cho vị trí và tác dụng của mình trở nên đẹp hơn, hùng vĩ hơn, hạ bớt vai trò của những người khác mà thôi.

Lâm An thích nghe kể chuyện nhất, lúc đầu thì hào hứng, sau đó dần lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nghe thấy Hứa Thất An trắng đêm không ngủ để giải ám hiệu Chu Mân để lại, nàng vỗ bàn tay nhỏ lên bàn, lớn tiếng khen.

Nàng nghiêng người về trước, dỏng tai lên, chuyên chú lắng nghe.

Hứa Thất An tỉnh rụi liếc nhìn ngực của công chúa điện hạ, và rồi hơi thất vọng, Lâm An vẫn không to bằng trưởng tỷ của nàng.

Nữ nhân mà không chịu nổi sức nặng, thì không phải nữ nhân tốt.

Nghe tới chỗ quỷ nữ tới mê muội đám người Hứa Thất An, hai đồng liêu trúng phải chiêu, mà Hứa Thất An lại nhờ ý chí kiên định, không bị lay chuyển, Phiếu Phiếu bày tỏ rất thưởng thức, bật khen: Không hổ là người Bổn cung coi trọng. lần đầu Bổn cung thấy ngươi, đã biết ngươi không phải vật trong ao.

Hứa Thất An bày tỏ cám ơn con mắt tinh tường của công chúa điện hạ, nhưng trong lòng thì mắng thầm. Không phải vì ngươi muốn giành người của Hoài Khánh mới cưỡng ép mời chào ta sao.

Cuối cùng, Hứa Thất An bắt đầu kể lại chuyện một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, bị mấy ngàn người vây khốn, đối mặt khốn cảnh tên bắn như mưa, hỏa thương như rừng, nhưng vẫn nửa bước không lùi, chém chết hai trăm tên địch, chống đỡ được đến khi viện quân đến.

Phiếu Phiếu nghe mà lệ rơi lã chã, mũi do khóc mà đỏ ửng cả lên.

"Điện hạ, ngươi không nhìn thấy tình cảnh lúc đó đâu. Ty chức gầm lên một tiếng, hơn ngàn quân phản loạn kia sợ muốn vỡ gan, nhưng vẫn cố gắng gượng đấu với ta. Nếu không phải trạng thái của ta lúc đó không ổn, thì một tên cũng đừng hòng sống được."

Phiếu Phiếu gật mạnh đầu, rất là tin tưởng.

Nàng đã từng được hoàng huynh kể cho nghe sự tích về Hứa Thất An, ai cũng nói Hứa Thất An hy sinh vì nhiệm vụ vô cùng tráng liệt, cứu được Tuần phủ và kim la của nha môn Đả Canh Nhân.

Bốc phét xong, Hứa Thất An nhớ ra chính sự, nói: "Đúng rồi, lần này ta vào cung, là phụng ý chỉ của bệ hạ, tới để điều tra kỹ vụ án Phúc phi."

Mắt Phiếu Phiếu sáng lên, vui mừng: "Bổn cung biết ngay, ngươi quay về là mọi thứ đều sẽ ổn, ngươi sẽ giúp Thái tử ca ca rửa sạch nỗi oan."

"Ta sẽ luôn dốc sức, làm trâu làm ngựa vì công chúa." Hứa Thất An rất là thành khẩn.

Kiếm chác độ thiện cảm của Lâm An.

"Có mấy vấn đề muốn hỏi công chúa, Phúc phi trông thế nào?"

"Dĩ nhiên là vô cùng xinh đẹp."

Nguyên Cảnh Đế thật là phí của trời . . . . . Hứa Thất An thầm cảm khái, lại hỏi: "Thái tử, có háo sắc không?"

"Dĩ nhiên là không." Lâm An bác bỏ ngay tức khắc: "Ngoài Thái tử phi, tất cả trắc phi, thứ phi của Thái tử ca ca cộng lại chỉ có mười sáu người."

"..."

Hứa Thất An thầm nghĩ, mình đúng là nam tử tốt, nam tử tốt chính là ta, ta chính là Hứa Thất An!

"Có từng gây chuyện sau khi uống rượu không?"

"Không."

"Uống là rượu gì?"

"Bách Nhật Xuân, giúp bổ thận cường dương. Là hoàng hậu đưa tới cho mẫu phi, ngươi nói có phải là bà ấy hãm hại không?" Lâm An hỏi nhỏ.

Hứa Thất An trầm ngâm một lúc, nói: "Ta biết rồi."

Lâm An mừng rỡ, dịu dàng nói: "Ngươi biết cái gì? Hứa Ninh Yến ngươi phá được án rồi đúng không? "

... . . .

Hứa phủ.

Hứa Nhị Lang cả tâm lẫn lực đều quá mệt mỏi, không quay về thư viện ngay, hôm nay là ngày mười tháng hai, qua ngày mười lăm chính là kì thi xuân, không cần phải quay về thư viện.

Mấy ngày tới chỉ cần an tâm đợi ở nhà, chờ khoa cử tới.

Sau bữa trưa, sau khi giúp phụ thân Hứa Bình Chí tiễn tộc nhân Hứa thị, Hứa Nhị Lang đầy mệt mỏi không hề muốn học hành chút nào, chỉ muốn trở về phòng đánh một giấc.

Nhưng lão Trương gác cửa vội chạy vào, nói: "Nhị Lang, ngoài cửa có một hòa thượng tới, tự xưng Hằng Viễn, muốn gặp ngài."

"Hằng Viễn?" Hứa Nhị Lang nhíu mày, cảm thấy có chút quen tai, nhưng mà không nhớ ra.

Hắn là đệ tử Nho Gia, không tin phật, không giao tình gì với Phật Môn.

"Hắn còn nói, là người quen của ngài." Lão Trương gác cửa bổ sung.

Hứa Nhị Lang "A" một tiếng, nhìn về phía Hứa Bình Chí: "Cha, chắc là thấy nhà chúng ta có chuyện tang sự, nên định tới làm pháp sự. Ngài chuẩn bị ít tiền đuổi đi đi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi."

Lão Trương gác cửa lấy một đồng bạc, đi ra cửa phủ, đưa thỏi bạc cho hòa thượng trung niên, nói:

"Đại sư, trong phủ không cần làm lễ cúng, thỉnh ngài về thôi."

Hằng Viễn đại sư vừa khoát tay nói: "Bần tăng không phải tới hóa duyên."

Vừa nhận lấy bạc, nói: "Nhị công tử, thật không muốn gặp bần tăng sao?"

Số ba có chuyện gì vậy?

Tuy nói chưa từng gặp mặt, nhưng ơn nhiều lần giúp đỡ, cộng với tình cảm với đường huynh Hứa Thất An của hắn, kiểu gì cũng phải ra gặp mình chứ, để mình được vào nhìn mặt Hứa đại nhân lần cuối.

Ừm, chắc hắn nghĩ thân phận mình vẫn là bí mật, nghĩ chắc bần tăng chưa nghĩ ra thân phận thật của mình, nên cố làm như không quen biết?

A, thật coi thường trí thông minh của bần tăng.

Hằng Viễn hòa thượng chắp tay, thi lễ, sau đó đi sang bên hông, mò mảnh vỡ Địa Thư ra, lấy ngón tay thay bút, viết tin: "Kim Liên đạo trưởng, che giấu mấy người còn lại giúp ta được không, ta có lời muốn nói với số ba."