Đại Lý tự.
Tới cửa nha môn, Hứa Thất An ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn ba chữ to "Đại Lý tự" mạ vàng.
Đại Lý tự quản lý hình ngục và thẩm tra xử án, tương đương Tòa án nhân dân cấp cao của Hứa Thất An kiếp trước, cùng với Đô sát viện và Hình bộ gọi là ba pháp ty.
Bình thường gặp phải án nào quan trọng, hoàng đế sẽ để ba pháp ty cùng phối hợp với Đả Canh Nhân thẩm tra xử lý. Như vậy đủ thấy, quyền thế của nha môn Đả Canh Nhân với Đô sát viện Ngụy Uyên ngút trời tới mức nào.
Nguyên Cảnh Đế chỉ dùng một mình Ngụy Uyên, đã chặn được cả võ bách quan.
Tương tự như vậy, có thể nhìn ra Hứa Thất An may mắn đến mức nào. Gia nhập đúng vào Đả Canh Nhân, được đúng Ngụy Uyên thưởng thức. Từ một khoái thủ của huyện Trường Nhạc biến thành một nhân vật có thể đi ngang ở kinh thành.
"Mau đi tìm Đại Lý Tự Khanh, bảo ông ta ra đây gặp Bổn quan." Hứa Thất An lấy kim bài, chìa cho nha dịch trực cửa nha môn nhìn thấy:
"Nếu ông ta không ra, Bổn quan sẽ vào hoàng cung tố cáo với bệ hạ, nói ông ta làm mọi cách gây khó khăn, ngăn trở phá án."
Nha dịch vội vã chạy vào trong.
Một khắc sau, Đại Lý Tự Khanh dẫn hai thiếu khanh, và các quan viên Đại Lý tự có liên quan ra tiếp đón.
"Hứa đại nhân, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa" Đại Lý Tự Khanh cười ha ha đi ra.
Hứa Thất An nhảy xuống lưng ngựa, nhiệt tình đáp trả: "Ai nha, sao lại kinh động Bùi đại nhân tự mình đi ra thế này, hạ quan xấu hổ, xấu hổ quá."
Hứa Thất An bắt Đại Lý Tự Khanh đi ra đón mình, chính là muốn chơi ông ta, làm ông ta mất mặt. Đường đường là một trong Cửu khanh lại phải tự mình ra cửa nha môn tiếp đón một đồng la nho nhỏ, còn mặt mũi gì nữa... . . Mọi người từng đụng chạm với nhau, giờ có cơ hội chơi nhau, ngu gì không thừa cơ lợi dụng.
"Phải, phải."
Đại Lý Tự Khanh dẫn Hứa Thất An đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Hứa đại nhân trở về thật là đúng lúc, chỉ có ngươi mới phá được án Phúc phi thôi. Nhưng mà bản khanh phải nhắc nhở Hứa đại nhân một chút, án này hung hiểm, đừng có để chìm vào đó."
Đây là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Phá được án Phúc phi, sẽ đắc tội phe chống lại Thái tử, không phá được, thì đắc tội Nguyên Cảnh Đế.
Ít nhất mình cũng đổi được một cái chức Tử tước rồi, đắc tội lão hoàng đế có sao đâu... . Hứa Thất An cười ha ha:
"Không sao không sao, lỡ bị chìm, nhất định sẽ kéo những lão gia chướng mắt kia cùng chìm theo thôi. Dù gì cũng có kim bài trong tay mà, có quyền tiền trảm hậu tấu, không có bị phí đâu."
Đại Lý Tự Khanh nheo mắt, "Hứa đại nhân thật biết nói đùa."
"Hứa đại nhân lần này tới Đại Lý tự, là tới vì Thái tử?"
"Đúng vậy."
... . . . .
Hứa Thất An gặp được Thái tử ở trong "Phòng giam", gọi là phòng giam, nhưng thật ra là một gian nhà nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, bố trí không xa hoa, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều có đủ.
Thái tử bị giam lỏng trong phòng, án chưa tra rõ, không rời khỏi được.
Không hổ là Thái tử, ngồi tù cũng khác với người thường... Hứa Thất An thầm nghĩ.
Quan lại đóng cửa rời đi rồi, hắn mới ôm quyền: "Ty chức Hứa Thất An, ra mắt Thái tử điện hạ."
"Ngươi tới để thẩm tra Bổn cung đúng không, phụ hoàng để ngươi chủ thẩm án này?" Thái tử ngồi bên bàn, đánh giá Hứa Thất An.
"Ba pháp ty đều viện cớ từ chối, đều không muốn nhúng tay vào chuyện này, đành phải lôi thanh đao trần là ta thôi, dù gì ta cũng đắc tội với nhiều người rồi." Hứa Thất An nhún vai, đi tới ngồi xuống, tự rót cho mình ly nước.
Mọi động tác của hắn đều được Thái tử để ý.
"Thỉnh Thái tử điện hạ kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra ngày hôm đó."
Thái tử khẽ vuốt cằm, chọn lời chốc lát, từ từ nói: "Hôm đó Bổn cung dùng ngọ thiện ở chỗ mẫu phi xong, tuyết còn chưa tan, ta đã cùng thị vệ quay về đông cung. Trên đường gặp một cung nữ của Phúc phi, cung nữ đó nói, Phúc phi mời Bổn cung qua một chuyến.
"Ta đi theo nàng ta tới Thanh Phong Điện, Thanh Phong Điện là tẩm cung của Phúc phi. Sau khi vào trong điện, cung nữ đó dẫn ta lên lầu, bảo ta chờ ngoài sảnh, nói Phúc phi đang thay quần áo.
"Lúc đó, ta vốn đã uống khá nhiều rượu, nên rất khát nước, liền uống nước trà trên bàn để giải khát, không hiểu sao lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
"Sau đó bị một tiếng thét rất to làm tỉnh dậy, không ngờ Phúc phi lại rơi lầu bỏ mạng, mà Bổn cung thì trở thành nghi phạm lớn nhất."
Hứa Thất An mặt không cảm xúc: "Lúc ấy trong các có cung nữ nào không?"
"Ngoài sảnh thì không, bên trong thì không biết."
"Cung nữ kia đâu?"
"Mất tích rồi."
Mất tích rồi... mắt Hứa Thất An lóe lên tia sắc bén, chống cả hai tay lên mặt bàn, nhìn Thái tử chằm chằm: "Làm sao Thái tử điện hạ biết cung nữ kia mất tích."
Ngay tích tắc này, Thái tử lại bị khí thế sắc bén của đồng la nho nhỏ này chấn nhiếp.
"Bổn cung tuy ở trong lao ngục, nhưng tự có cách hỏi han tình hình bên ngoài." Thái tử nhàn nhạt đáp.
Hắn thấy giận vì mình mà lại bị chấn nhiếp trong khoảnh khắc vừa rồi.
Nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh của Thái tử khi nhìn thấy mình, Hứa Thất An tin lời của hắn.
"Phúc phi bình thường có giao tình với Thái tử không?" Hứa Thất An hỏi.
"Đương nhiên là không."
Thái tử trả lời ngay tức khắc, thân là đông cung, không thể có bất cứ lý do nào có giao tình gì với phi tử của hoàng đế.
"Vậy tại sao lúc người của Phúc phi mời Thái tử, Thái tử không hề nghĩ ngợi, cứ thế đi theo?" Hứa Thất An nhấn ngay điểm chính.
"Bổn cung. . . . . Lúc ấy đã uống nhiều rượu, suy nghĩ không chu toàn." Sắc mặt Thái tử có chút mất tự nhiên.
Xì, chả phải cũng thèm thuồng thân thể của người ta à.
Thật ra thì cũng là đàn ông, Hứa Thất An hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng Thái tử. Phúc phi là mỹ phụ có dung mạo lẫn khí chất đều tuyệt vời, chưa chắc Thái tử chưa từng có suy nghĩ tư tâm về bà ta.
Gặp ngay bữa đó uống nhiều rượu, lại còn là rượu cường dương bổ thận. . . . . ai đã từng uống cái thứ ấy đều biết, trạng thái lúc đó, rất là phiêu, sẽ dám làm những chuyện mà bình thường không dám nghĩ, không dám làm.
Những lời bình thường không dám nói sẽ đều nói cả.
Vừa lúc được mời gặp Phúc phi từng nhung nhớ, nên đầu óc không thèm suy nghĩ, cứ thế đi qua. . . . .
"Nói như vậy, giống như có người đã gài bẫy cho Thái tử điện hạ." Hứa Thất An phân tích.
"Đương nhiên là có người hãm hại Bổn cung, Hứa đại nhân cũng nghĩ như vậy thì tốt." Thái tử thở phào nhẹ nhõm.
"Không không không, phá án không chủ quan như vậy được. Ta chỉ là trình bày một khả năng mà thôi, vẫn còn một khả năng nữa." Hứa Thất An lại chống tay lên bàn, cúi người dí sát tới gần Thái tử, gằn từng chữ:
"Hôm đó Thái tử điện hạ đã uống nhiều rượu, suy nghĩ bay bổng, không khỏi nhớ tới Phúc phi mình mơ ước đã lâu. Dù gì bệ hạ cũng mê mệt tu đạo, không gần nữ sắc. Thái tử điện hạ liền nổi lòng tà, quyết định tới Thanh Phong Điện, muốn làm ô nhục Phúc phi.
"Nào ngờ Phúc phi trinh liệt bất khuất, liều chết không theo, trong lúc hai bên tranh chấp, ngươi sẩy tay lỡ đẩy nàng ấy xuống các, khiến nàng ấy không cẩn thận té chết. Sau đó ngươi phái người âm thầm giết chết cung nữ kia, ngụy tạo khả năng mình bị giá họa."
"Ăn nói bậy bạ!"
Thái tử điện hạ vỗ bàn, giận không kiềm được: "Hứa Thất An, ngươi dám nói bậy cho Bổn cung, ngươi dám vu cáo hãm hại Bổn cung."
"Thái tử điện hạ đừng nóng, đây chỉ là một suy đoán của ty chức thôi, chân tướng thế nào, còn phải đợi kiểm chứng." Hứa Thất An chuyển sang mặt cười tươi như hoa.
Chậc, lòng dạ Thái tử còn chưa đủ sâu, là quá quan tâm tới vị trí này? Tài nghệ như thế sau này làm sao làm hoàng đế?
Hai huynh muội Thái tử và Lâm An đều không phải là người thông minh. Hứa Thất An chợt nảy ra nghi ngờ, Nguyên Cảnh Đế lập thứ trưởng tử làm Thái tử, là có dụng ý khác.
Chờ Thái tử tỉnh táo lại rồi, Hứa Thất An lại hỏi: "Thuật sĩ Ty Thiên Giám có tới thăm điện hạ không?"
"Chuyện này liên quan đến Bổn cung, liên quan đến Phúc phi, liên quan đến nền tảng lập quốc của Đại Phụng, ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ tin Thuật sĩ Ty Thiên Giám hả?" Thái tử cười nhạt hỏi ngược lại.
Hứa Thất An gật đầu, lăn lộn ở kinh thành lâu như vậy, hắn cũng có thể nhìn ra một vài chuyện.
Ty Thiên Giám muốn dựa vào khí vận của hoàng thất, khí vận của vương triều, chỉ cần qua chuyện Chử Thải Vi muốn tấn thăng Lục phẩm cần được trăm họ trong kinh thành "Cho phép" là có thể nhìn ra được một hai.
Nhưng Nhất phẩm Giám Chính thật sự rất mạnh mẽ, nên Ty Thiên Giám không phải thuần túy chỉ là phụ thuộc, mà mối quan hệ này giống như hợp tác với Đại Phụng hơn.
Án liên quan đến trữ quân, Nguyên Cảnh Đế chưa chắc đã tin vào Ty Thiên Giám. Mà Ty Thiên Giám cũng chưa chắc đã muốn nhúng tay vào loại chuyện chẳng ra gì này.
"Ty chức muốn kiểm tra cơ thể của Thái tử điện hạ, hy vọng Thái tử điện hạ phối hợp."
Hứa Thất An nắm lấy tay Thái tử, kiểm tra cổ tay, cánh tay, sau đó là cổ... . Không có vết cào hay vết xước.
"Ty chức sẽ nhanh chóng tra chân tướng, nếu Thái tử bị oan, đương nhiên sẽ trả lại trong sạch cho người." Hứa Thất An đứng dậy, ôm quyền.
"Khoan đã!"
Thái tử điện hạ kêu hắn lại, trầm giọng: "Hứa đại nhân có phải đi lại hơi gần gũi quá với Lâm An rồi chăng?"
---o0o---
Toàn chương dài cầu ngọc phiếu!!!