Đây là cái lời lẽ gì? Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, mặt hơi trầm xuống.
Giữa nam nữ có chuyện gì hay không, trong lòng cả hai đều biết, dù có là người chậm tiêu đến mấy, thì từ từ cũng sẽ hiểu ra.
Phiếu Phiếu hơi bị chậm lụt về mặt tình cảm, kinh nghiệm nông cạn, lại còn có bản năng né tránh trong lòng.
Nên nàng chắc không ý thức được mình có tình cảm với đồng la nhỏ này.
Nhưng Hứa Thất An cũng không biết ư?
Không có cửa!
Dù ở đời trước hay đời này, Hứa Thất An đều là người có kinh nghiệm tình cảm phong phú. Loại thiếu nữ ngây thơ dễ tin người như Phiếu Phiếu, luôn biểu đạt sự tin cậy, thân cận với hắn, chính là muốn truyền đạt một tin tức:
Cô nương này thích hắn.
Thái tử cũng là nam tử, nên Hứa Thất An có chối cũng vô dụng.
"Thái tử thấy thế nào?" Hứa Thất An hỏi ngược lại.
"Nghe nói phụ hoàng vốn định phong ngươi làm Trường Nhạc Huyện Tử, nhưng sau khi biết ngươi sống lại, đã hủy bỏ?" Thái tử nói.
"Bệ hạ đã hứa với ta, chỉ cần tra án Phúc phi cho thật tốt, việc phong tước cho ta là trong tầm tay." Hứa Thất An trả lời.
Thái tử trầm ngâm: "Tử tước thì hơi bị thấp. Nếu ngươi có thể giúp trả lại trong sạch cho bổn cung, Bổn cung có thể giúp ngươi vươn lên vị trí cao hơn. Ngươi phải biết, có một số việc, Tử tước là không đủ."
Hứa Thất An mỉm cười: "Không bằng Điện hạ thưởng thẳng cho ta ngàn lượng hoàng kim đi, còn thực tế hơn là vẽ bánh nướng."
Thái tử nhướng mày: "Ngươi không tin Bổn cung?"
"Không phải là không tin, mà là những gì Thái tử có thể cho ta, Ngụy Công cũng có thể cho ta. Những thứ Thái tử không cho ta được, Ngụy Công vẫn có thể cho ta."
"Hứa Thất An, Ngụy Uyên là cô thần, nhìn tổng quát sách sử, có cô thần nào có kết quả tốt không?" Thái tử trầm giọng.
Hứa Thất An khom người chắp tay, rời khỏi phòng.
... . . . .
Hứa phủ.
"Đại oa đâu, sao không nhìn thấy nồi lớn?" Hứa Linh Âm vừa bỏ bánh bao vào miệng, vừa nhìn quanh.
"Đại ca ngươi không có ở đây." Thẩm thẩm trả lời, vừa đeo cái bao nhỏ lên cổ con.
"Không có nồi lớn, ta không đi đâu, ta muốn nồi lớn." Hứa Linh Âm tức giận.
"Bớt làm cái vẻ này với lão nương đi, muốn mượn cớ để khỏi tới thục đường hả?" Thẩm thẩm chọt chọt vào đầu tiểu đậu đỏ.
Tiểu đậu đỏ hết hồn, mình nghĩ biết bao nhiêu lâu mới nghĩ ra được cách này, mà nương chỉ liếc một cái là nhận ra.
Nương thông minh như vậy, sao còn thường xuyên bị đại ca chọc cho giận tới gào lên khóc thế?
"Nương, vậy ta ở nhà học với Nhị ca có được không?" Hứa Linh Âm nhỏ nhẹ.
"Trông xấu nhất, lại tưởng là đẹp nhất." Thẩm thẩm mắng: "Nhị ca ngươi sắp tham gia xuân vi (kỳ thi mùa xuân) tới nơi, làm sao có thời giờ lo cho con nhóc đần nhà ngươi."
"Xuân vi là gì?"
"Là khoa cử."
"Khoa cử là gì?"
"Là thi."
"Thi là gì?"
"Hứa Linh Âm, con muốn chọc giận chết ta hả?" Thẩm thẩm tức tới gào lên.
Lúc này, Hứa Nhị Lang xách một túi quýt xanh đi vào phủ, thấy nương đang dạy dỗ muội muội, cũng không để ý, tiện tay đưa túi quýt ra:
"Linh Âm, cho ngươi mang tới thục đường ăn."
Hứa Linh Âm vui vẻ nhận lấy, nhìn thấy toàn là quýt xanh, cái mặt nhỏ liền nhăn lên như bị, nhướng mày lên: "Nhị ca, quất này ăn không ngon."
Hứa Nhị Lang sửng sốt: "Ngươi ăn rồi?"
Thẩm thẩm giải thích: "Lần trước cha ngươi đã từng mua thứ quýt xanh này."
. . . . . Hứa Niên nhìn thẩm thẩm đầy sâu xa: "Nương. . . . ."
Thẩm thẩm nghi hoặc nhìn hắn: "Có gì thì nói đi, ấp úng cái gì."
"Cũng không phải chuyện lớn gì." Hứa Nhị Lang thuận miệng nói: "Hôm qua ta nhìn thấy đại ca đưa cho cha năm mươi lượng bạc, ngài sớm tịch thu của ông ấy đi, để ông ấy khỏi mang ra ngoài hoa thiên tửu địa."
Thẩm thẩm nghe thế, mày nhướng lên liền: "Cái tên Hứa Ninh Yến này, đúng là đáng ghét."
Thật ra Hứa Nhị Lang chỉ đang lừa thẩm thẩm, hắn nói thế để nương thu hết tiền cha lén để dành mà thôi. Để trấn an nương, cha có nghiến sít hết răng cũng sẽ giao tiền quỹ riêng ra, như thế, sẽ không thể đi ra ngoài ăn chơi được nữa.
Đại ca đáng ghét cũng sẽ bị nương ghi hận một đoạn thời gian rất dài.
Một mũi tên hạ hai chim, hoàn mỹ!
Hứa Nhị Lang hài lòng trở về thư phòng đi đọc sách.
... . .
Hoàng cung.
Cầm lệnh bài, một đường thông suốt không trở ngại vào hoàng cung, đi tới Thiều Âm Uyển, dẫn Phiếu Phiếu cùng đi phá án.
Lâm An công chúa hôm nay mặc cung trang màu đỏ lửa, màu sắc giống hệt ngày hôm qua, nhưng kiểu thì khác. Nàng vui vẻ nhảy nhót, gương mặt trứng ngỗng cười ngọt ngào, mắt hoa đào lúng liếng.
Từ khi biết Lâm An, Hứa Thất An mới biết, không phải chỉ nữ nhân có mặt trái xoan mới là hồ mị tử, mặt trứng ngỗng cũng có thể quyến rũ dụ người.
Đáng tiếc thời đại hạn chế không cho Lâm An phát huy, nếu không cho nàng mặc áo ba lỗ, quần đùi jean có dây đeo, cũng đủ trở thành một nữ thần quyến rũ.
Ở hộp đêm rất đục phải khai cái loại đó.
Phiếu Phiếu nhảy về phía trước, dáng người nhẹ nhàng, làn váy bay bay. Nàng vô thức không nhận ra mình đang cố bày ra vẻ xinh đẹp nhất với Hứa Thất An.
Hứa Thất An buồn bực: "Sao ngươi cứ mặc màu đỏ thế. . . . ."
Tiếng nói vừa dứt, mặt Phiếu Phiếu trong nháy mắt sụp xuống.
"Hừ, cẩu nô tài, không phải ngươi nói Bổn cung mặc váy đỏ vô cùng đẹp hả?"
Hứa Thất An chợt đưa tay lên bịt mắt mình lại, kêu lên thảm thiết.
Phiếu Phiếu lo lắng: "Sao thế?"
"Điện hạ đẹp quá đi, chói lọi vạn trượng, làm mù mắt ty chức rồi." Hứa Thất An kêu to.
Phiếu Phiếu nghe thế, đổi giận thành vui, Hứa Ninh Yến nói chuyện đúng là dễ nghe, thật là thú vị biết điều.
"Điện hạ, hôm nay định tới Thanh Phong Điện xem." Hứa Thất An nói.
Lâm An gật đầu, dịu dàng: "Bổn cung phải đợi một người."
Trong mắt nàng hiện vẻ đắc ý. Nàng hếch cằm, để lộ cái cổ trắng muốt thon dài.
Hứa Thất An giật mình, thầm nghĩ chắc không đâu chắc không đâu, chắc không phải như mình nghĩ đâu.
Nhưng chỉ một khắc sau, Hoài Khánh mặc cung trang màu trắng, thanh lãnh tuyệt lệ khó tả đi tới.
Hứa Thất An: "..."
Lâm An công chúa chống nạnh, khí thế bừng bừng, giọng dịu dàng: "Hoài Khánh muốn đi theo chủ tớ chúng ta để có thêm kiến thức, Bổn cung liền làm chủ thỏa mãn nhu cầu của nàng, cẩu... Hứa Ninh Yến, ngươi thấy thế nào?"
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "Chủ tớ", như đang muốn tuyên bố quyền sở hữu người nào đó.
Hứa Thất An giận dữ hét trong lòng: Ta thấy rất điên!
Ta trở thành người của ngươi hồi nào... . nhưng bên ngoài hắn mỉm cười: "Ty chức không có vấn đề gì."
Hoài Khánh công chúa quét mắt nhìn tới, nhàn nhạt nói: "Vậy bổn cung cảm ơn nhân tình của Hứa đại nhân."
Trưởng công chúa, không phải như nàng nghĩ đâu, ta với Lâm An là trong sạch, ta vẫn là trâu ngựa của nàng. Môi Hứa Thất An run run.
Hắn không ngờ Hoài Khánh lại tham dự án Phúc phi, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, lại cảm thấy đây là điều khó tránh khỏi.
Thứ nhất, Hoài Khánh rất hứng thú với việc tra án, nhưng vì nàng là công chúa, nên trước giờ nàng không có lý do cũng không có điều kiện để tiếp xúc với nó.
Hồi án Tang Bạc, Hoài Khánh thường cho đòi Hứa Thất An vào cung hỏi tình hình tiến triển vụ án, còn cùng hắn cắm đầu đi tra sách sử, tìm đầu mối.
Bây giờ trong cung xảy ra vụ án lớn như vậy, Hoài Khánh chú ý tới, và vô cùng hứng thú, là điều dễ hiểu.
Lúc trước người phụ trách xử lý là tam ty, Hoài Khánh không xen tay vào được, nhưng bây giờ quan chủ thẩm biến thành Hứa Thất An, nên đương nhiên Hoài Khánh sẽ tới. Dĩ nhiên, Hứa Thất An nghi ngờ trong đó cũng có một phần lý do là vì Phiếu Phiếu bày trò.
Ví dụ như vội vã chạy tới trước mặt Hoài Khánh nói: cẩu nô tài của bổn cung quay về rồi, cẩu nô tài là nghe lời Bổn cung nhất... Vân vân, dù gì muốn khoe khoang thế nào là làm thế đó.
Hứa Thất An làm nô tài cho ba nhà rất là lúng túng, nên suốt quãng đường tới Thanh Phong Điện, hắn im lặng đi theo sau lưng hai công chúa, không nói một lời, giảm cảm giác tồn tại xuống tới mức thấp nhất.
Mịa nó, Phiếu Phiếu làm như thế này, một ngày nào đó hắn sẽ vì chân đạp hai thuyền mà dạng chân, thòi cả trứng ra. . . . .
Trên đường đi, tiện thể sai thị vệ đang trực đi tìm tiểu hoạn quan ngày hôm qua.
Thái độ của tiểu hoạn quan thay đổi cực lớn, cung kính thi lễ với Hoài Khánh Lâm An xong, còn hành lễ luôn với cả Hứa Thất An: "Hứa đại nhân, hôm qua nô có gì đụng chạm, thỉnh Hứa đại nhân đừng trách. Ý tốt của Hứa đại nhân, nô tài đều ghi tạc trong lòng."
Hứa Thất An sửng sốt, thầm nghĩ ta nào có ý tốt gì, ngươi đang nói gì thế?
Nhưng hắn không biểu lộ gì, tỉnh rụi "Ừ" một cái đáp trả.
Đoàn người đi về phía Thanh Phong Điện, hai công chúa đi đầu, đồ trắng đi cạnh đồ đỏ, đều là những mỹ nhân sắc đẹp siêu xuất sắc, không chỉ đẹp về dung mạo khí chất, mà dáng vẻ cũng là một yếu tố cứng không thể thiếu.
Mông Lâm An không to bằng Hoài Khánh... .
Chân cũng không dài bằng chân Hoài Khánh, Hoài Khánh cao hơn Lâm An nửa cái đầu... .
Ai nha, Phiếu Phiếu à, sao cái gì nàng cũng không bằng chị vậy? Vô dụng quá đi.
Hoài Khánh không hổ là nữ thần cao lãnh hàng đầu trong lòng mình, rất làm người ta muốn chinh phục, muốn làm nàng khóc ghê... .
Hứa Thất An lặng lẽ thưởng thức đôi tỷ muội như hoa, ngắm nghía một hồi, phát hiện bàn về sự đầy đặn của mông, thì hình như Hoài Khánh công chúa cao hơn một bậc.
Nhưng bàn về độ lắc eo, độ tung của váy khi bước đi, thì Lâm An lại hơn một chút. Điều này chứng tỏ mông của Phiếu Phiếu dẻo hơn Hoài Khánh.
Hoài Khánh là người có tu vi, dưới lớp cung trang rộng rãi, hẳn sẽ có một cái eo và cơ bụng rắn chắc, hấp dẫn, nhưng Phiếu Phiếu thì có thân hình mềm dẻo không xương như rắn nước, dẻo ơi là dẻo.
Nàng là một nữ nhân hấp dẫn từ bên trong, nàng không hề cố ý tạo dáng ra vẻ, nhưng trong cử động khi lơ đãng, điểm nào đó trên người sẽ tự nhiên lộ ra sự mê người, còn hấp dẫn hơn vô số lần so với đám nữ nhân tinh thông mị thuật.
Ví dụ như đôi mắt hoa đào quyến rũ đầy xuân tình kia, lúc nào nhìn người ta cũng hấp dẫn mê ly. Hay cái thân hình không xương như rắn nước của nàng lúc này, cặp mông đầy đặn đong đưa lẳng lơ.
Lần đầu tiên lúc Hứa Thất An gặp nàng, đã thấy nàng vô cùng phù hợp với hình tượng nữ vương hộp đêm, không phải là hắn đoán bừa đâu, mà là nhờ kinh nghiệm lịch duyệt phong phú của hắn tích lũy mới có đó.
Rất nhanh, đoàn người đến Thanh Phong Điện.
Thanh Phong Điện đã bị thị vệ trong cung phong tỏa, cung nữ hoạn quan bị cấm túc trong đại viện.
Mặt mũi của Lâm An và Hoài Khánh không dùng được, Hứa Thất An vẫn phải lôi kim bài ra, dùng thân phận được cấp, thị vệ mới cung kính dẫn bọn họ đi vào.
Thanh Phong Điện, là một cung uyển hai sân, tiền viện là nơi cung nữ với hoạn quan ở, hậu viện nơi tâm phúc của Phúc phi nương nương ở.
Chủ điện là một tòa lầu các hai tầng, mái cong đấu giác, khí phái khoáng đạt.
Hàng rào của đài quan sát trên lầu hai gãy một đoạn, hẳn là vị trí Phúc phi rơi lầu bỏ mạng.
Hứa Thất An liếc độ cao của nó, chừng sáu bảy thước, ngã từ độ cao như này, có chết hay không thì phải coi Diêm vương gia có thu nhận mi không.
Nếu ót bị chạm đất như Phúc phi, có nghĩa Diêm vương gia mơ ước sắc đẹp của bà ta, cho đòi bà ta xuống dưới đó làm bầu bạn, như thế không ai cứu nổi.
Chủ điện cũng bị phong tỏa, có bốn thị vệ trực ngoài cửa, bảo vệ hiện trường.
"Lúc đó Phúc phi chết ở vị trí nào?" Hứa Thất An hỏi tiểu đầu mục thị vệ.
Tiểu đầu mục chỉ ngay chỗ Lâm An đang đứng, nói: "Phúc phi nương nương ngã ở chỗ đó."
Phiếu Phiếu như con thỏ bị kinh hãi, vèo một cái vọt sang chỗ khác.
Hứa Thất An đứng vào vị trí kia, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, hỏi: "Có ai đi lên lầu chưa?"
"Người của tam pháp ty đều từng tới."
"Có lấy đi cái gì hay phá hỏng cái gì không?"
"Không, ty chức luôn quan sát họ. Chỗ hàng rào bị gãy cũng được cất giữ trong phòng kho, người của tam pháp ty không được mang đi."
Có người đứng canh chừng… vật chứng của hiện trường không được phép mang đi... . Nguyên Cảnh Đế không hổ là cao thủ quyền thuật, tiêu diệt tất cả mọi khả năng đảng Thái tử có thể làm để "giải quyết ngầm” cho Thái tử.
Hứa Thất An nói: "Mở cửa, Bổn quan muốn đi lên."
Vào lầu, bước lên cầu thang, lên tầng hai.
Hứa Thất An với Hoài Khánh công chúa cẩn thận nhìn tất cả mọi xó xỉnh của hiện trường. Phiếu Phiếu nhìn hai người, cũng làm bộ bày ra dáng vẻ "Nghiêm túc lục soát".
Họ đều nhìn thấy, có một cái ghế ngồi hình tròn bị lật nghiêng ở bên cạnh bàn; trên bàn có một ly trà đã nguội lạnh; có một cái giường nhỏ, màn che một góc giường đã bị xé xuống; mé tường ở phía đông có một bức tranh chữ bị rơi... .
Hứa Thất An nhăn mũi, ngửi ngửi khắp nơi.
"Ngươi đang ngửi gì?" Phiếu Phiếu không giả bộ trò này được.
"Đừng làm phiền, ta đang tìm mùi chua với mùi ngọt còn sót trong không khí."
"Mùi chua gì?" Phiếu Phiếu bối rối.
Hứa Thất An không đáp. Thật ra là hắn đang ngửi thử coi trong không khí có còn lưu lại mùi gì không, chứ không nhất định là mùi chua hay mùi ngọt, bởi vì đã qua nhiều ngày như vậy, mùi gì cũng đã chẳng còn.
Nhưng giám định cần làm thì vẫn phải làm.
Hứa Thất An chỉ cái giường nhỏ, hỏi tiểu đầu mục: "Giường đó vốn dĩ lung tung như vậy?"
"Có bị người của ba pháp ty lục lọi lên, nhưng mà, lúc họ mới tới, nó cũng đã lộn xộn rồi." Tiểu đầu mục trả lời.
Đáng tiếc không nghiệm được DNA, nếu không cứ thế phá án được rồi... . vẫn là khoa học kỹ thuật đời trước tốt hơn... . Hắn vừa nghĩ, vừa đi tới vọng sảnh.
Kiểm tra xong khúc hàng rào gãy, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở vọng sảnh, nhắm mắt lại, tinh thần lực cường đại giúp khả năng mô phỏng của hắn tăng vọt lên.
Căn cứ các thông tin hiện trường trước mặt cung cấp, trong đầu hắn bắt đầu mô phỏng lại hiện trường sự việc:
Thái tử say khướt đi lên lầu, trên bàn Phúc phi đã chuẩn bị sẵn trà nóng, giúp hắn giải rượu, nhưng Thái tử không chạm vào ly trà, mà chạm vào bàn tay nhỏ của Phúc phi, hoặc là chạm vào chỗ khác, làm Phúc phi kinh hãi, đụng ngã cái ghế.
Sau đó Thái tử bá vương ngạnh thượng cung, kéo Phúc phi đến giường nhỏ, làm giường nhỏ lung tung lộn xộn, màn che một góc giường bị xé rách. Phúc phi không biết làm sao tránh thoát được khống chế của Thái tử, xông ra vọng sảnh kêu cứu, trên đường đụng phải bức tranh chữ làm nó rơi xuống. . . . .
Thái tử vừa thấy tình hình không ổn, thì vì dục vọng cầu sinh, đẩy Phúc phi xuống khỏi vọng sảnh, sau đó đi ra phòng ngoài ngủ mê man, giả vờ mình chưa làm gì hết.
Hứa Thất An mở mắt, thở ra một hơi dài.
Hoài Khánh với Lâm An nãy giờ luôn nhìn hắn, hỏi ngay: "Có phát hiện gì?"
"Án này thật ra không khó, nhưng có mấy việc, ta phải xác nhận trước đã." Hứa Thất An đáp.