"Tiểu công công, ngươi giúp Bổn quan một chuyện, kiểm tra cung nữ tên "Hà Nhi" cho ta."
Hứa Thất An tính toán kế hoạch xong, quay qua sai tiểu hoạn quan.
Tiểu hoạn quan nghe lời rời đi.
Hứa Thất An lại lật sách ra xem, xem từng trang một, vô cùng nghiêm túc.
Đúng là không chịu nổi sách của thời cổ đại, chữ viết thì ít, vẽ thì quá trời, nhìn đau cả mắt. Hứa Thất An mất hết một giờ, mới xem hết được toàn bộ ghi chép thu chi.
Hắn khép sách lại, quay qua nhìn lão thái giám quản sự: "Nhà xí ở đâu?"
Lão thái giám trả lời: "Hậu viện."
Hứa Thất An bèn đi xuống hậu viện, lấy mảnh vỡ Địa Thư ra, sau đó lôi sách ma pháp các đại nho tặng ra.
Xé một trang Vọng Khí Thuật, đốt cháy.
Mắt hắn bắn ra hai tia sáng xanh, sau đó từ từ thu lại.
Hứa Thất An trở lại thiên sảnh, tỉnh rụi hỏi lão thái giám: "Bổn quan phát hiện sách có vấn đề, công công giải thích giúp ta."
"Đại nhân thỉnh nói." Lão thái giám thản nhiên.
"Năm Nguyên Cảnh ba mươi hai, hẳn là mỗi ngày đều có đan dược nhập kho đúng không?"
"Năm đó cách bây giờ đã bốn năm, chúng ta không nhớ rõ." Lão thái giám cảm thấy ánh mắt của đồng la này nội liễm mà thâm trầm, như có ẩn giấu một vòng xoáy, làm ông ta rất không thoải mái.
Không nói láo. Hứa Thất An hỏi tiếp: "Lúc kiểm tra sách, Bổn quan phát hiện ghi chép thu chi ngày mười tháng hai, và ngày hai mươi tháng hai năm đó bị bỏ trống, mấy ngày đó không có đan dược đưa tới sao?"
Lão thái giám lại lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, "Hồi bẩm đại nhân, cái này chúng ta cũng quên rồi."
Vẫn là không nói láo, một lão thái giám không có khả năng có pháp khí che giấu khí số, chính là lớn tuổi rồi không còn dùng được, Hứa Thất An trả sách lại cho lão thái giám, phân phó:
"Lấy ghi chép trong vòng năm ngày vừa rồi cho ta, ta sẽ cho người hỗ trợ ngươi."
Cái gọi là trợ giúp, chính là giám thị lão thái giám. Úng cử viên thì Hứa Thất An đã nghĩ xong, chính là tiểu hoạn quan Nguyên Cảnh Đế phái tới giám thị hắn.
Tiểu công công này là người của Nguyên Cảnh Đế, hắn có chút xíu tiến triển, cũng sẽ báo cáo đầu đuôi gốc ngọn cho Nguyên Cảnh Đế.
Lâm An tiến tới bên tai Hứa Thất An, nói khẽ: "Ngươi nghi có người xé sách hả?"
"Lúc lão thái giám tìm sách, trên bìa rõ ràng có lớp bụi, trên lớp bụi có mấy dấu tay, mà dấu tay còn mới, ta dám nói, không vượt qua năm ngày."
Lợi hại!
Nhị điện hạ thầm khen trong lòng, càng thêm tin tưởng vào Hứa Thất An.
Lúc này, tiểu hoạn quan vội vã chạy về, sắc mặt khá khó coi, muốn nói lại thôi.
"Ngươi đi xuống trước đi." Hứa Thất An đuổi lão thái giám quản lý ngự dược phòng.
Tiểu hoạn quan vẫn không nói, thận trọng nhìn Lâm An.
"Bổn cung cũng không được nghe?" Lâm An nổi giận, chân mày nhướng lên.
Quả nhiên, Phiếu Phiếu dù không thông minh, chanh chua thất thường, nhưng vẫn khá thích mình. Hứa Thất An cau mày: "Nói đi."
Tiểu hoạn quan nuốt nước miếng, chần chừ mấy giây, mới nhỏ giọng nói: "Hà Nhi là người trong điện của Hoàng hậu nương nương "
Cả thiên sảnh chìm vào tĩnh mịch.
Hà Nhi là người trong cung hoàng hậu, hèn gì Hoài Khánh nghe tới tên Hà Nhi thì liền trở nên không được bình thường, nói cách khác, người ban đầu cứu Hoàng Tiểu Nhu chính là Hoàng hậu nương nương, cũng có nghĩa, Hoàng Tiểu Nhu đã nhận đại ân của hoàng hậu.
Mà hoàng hậu còn là người đang bị nghi ngờ trong vụ án này, mưu hại Phúc phi, vu hãm Thái tử, hoàng hậu gặp phiền toái rồi.
"Hô hô"
Đang suy nghĩ, hắn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Lâm An bên cạnh.
Hỏng rồi.
"Ta đi tìm phụ hoàng."
Lâm An nghiến răng bỏ lại một câu, đứng dậy, đi ra ngoài.
Hứa Thất An vội níu tay nàng, trấn an: "Điện hạ, bây giờ kết luận hơi quá sớm."
"Còn chưa đủ rõ ràng sao? Hà Nhi là người của hoàng hậu, Hoàng Tiểu Nhu nhận đại ân của hoàng hậu, hoàng hậu luôn muốn hại Thái tử ca ca, để nhi tử của bà ấy thừa kế ngôi vị Thái tử. Động cơ quá đầy đủ rồi, không phải sao." Lâm An quay qua, trợn mắt nhìn hắn:
"Ngươi cản ta, có phải trong lòng còn có Hoài Khánh hay không?"
Nàng giận là vì chuyện này, dù gì Hứa Thất An cũng là người nàng cướp từ chỗ Hoài Khánh.
Thôi đi, nói cứ như ta ăn xong Hoài Khánh rồi ăn luôn ngươi vậy, lỡ truyền tới tai Nguyên Cảnh Đế, lão ta sẽ chém Hứa Thất An ta đó. Hứa Thất An nhìn tiểu hoạn quan, trầm giọng:
"Chuyện này liên quan đến hoàng hậu, mới chỉ tra ra một cung nữ, ngươi đã gây om sòm như vậy, gán cả hai tội danh giết Phúc phi, hại Thái tử lên hoàng hậu hay sao.
"Nếu sau chuyện này phát hiện hoàng hậu là oan thì sao?"
Phiếu Phiếu nói to: "Ta mặc kệ ta mặc kệ, Thái tử là bào huynh của ta."
"Điện hạ!" Hứa Thất An trợn mắt nhìn nàng, tăng thêm giọng.
"Hừ!" Lâm An thu tính tình lại, không cam lòng nói: "Vậy ngươi nói bây giờ làm gì?"
Đã quen tính nàng không coi ai ra gì, không ngờ Nhị công chúa chanh chua thất thường trước mặt một đồng la nhỏ, lại biết điều như vậy.
"Tiếp tục điều tra, công chúa cứ im lặng theo dõi kỳ biến là được."
Lâm An lại "Hừ" một tiếng, hiển nhiên không hài lòng với ý kiến này, nhưng cũng không nổi cơn lên nữa.
Hứa Thất An quay đầu nhìn tiểu hoạn quan: "Thu hoạch hôm nay, tiểu công công nhất định phải nói chi tiết rõ ràng với bệ hạ. Nhưng, nhớ phải nói đơn giản, chỉ nói về vụ án, không nói những thứ khác."
Quan hệ của ta với Lâm An ngươi cũng đừng có lắm lời. Hứa Thất An thầm nghĩ.
Tiểu hoạn quan nhớ tới lời cảnh cáo ngày đó của cha nuôi, trong lòng vô cùng cảm động, Hứa đại nhân dù tính khí không được tốt lắm, nhưng đáy lòng vô cùng hiền lành, còn biết lo âu cho một tiểu nhân vật như ta.
"Hứa Đại nhân yên tâm, nô tài chỉ nói vụ án, sẽ không lắm mồm." Tiểu hoạn quan nói to.
Vậy thì tiểu công công lên đường đi. Hứa Thất An "ừ", lại nói: "Chờ lát nữa ngươi đi tìm công công quản lý ngự dược phòng, lấy một bản danh sách từ chỗ hắn cho ta, là danh sách ra vào ngự dược phòng trong vòng năm ngày nay, sau đó, ngươi lén đi tìm thị vệ kiểm tra."
"Đã biết."
Rời khỏi ngự dược phòng, trời đã vào đầu giờ trưa, Lâm An nói mình phải tới chỗ mẫu phi dùng bữa, nhẫn tâm bỏ mặc vị hôn phu chưa qua cửa của mình.
Hứa Thất An không thể làm gì khác, đành đi theo hoạn quan để ăn ké cơm, ngự thiện phòng chỉ làm cơm cho các chủ tử, phòng ăn của thái giám và các cung nữ gọi là phòng ăn nhỏ.
Mới đi được nửa đường, đã nghe sau lưng có người kêu: Hứa đại nhân!
Quay đầu lại nhìn, một đạo sĩ mặc bào lam vội vã đi tới, vui vẻ nói: "Hứa đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Hắn biết Hứa Thất An nhất định sẽ tới phòng ăn nhỏ dùng bữa, nến cố ý đi loanh quanh đó, quả nhiên đã tìm được người.
Có thể ra vào hoàng cung, nhất định là đạo sĩ của Linh Bảo Các. Hứa Thất An chắp tay chào: "Đạo trưởng."
"Không dám nhận không dám nhận, " đạo sĩ kia đến gần, rất cung kính thi lễ: "Hứa công tử, đạo thủ xin mời."
"Ồ…" Hứa Thất An trù trừ.
Lạc Ngọc Hành là nữ nhân Nguyên Cảnh Đế coi trọng, mình đã dây dưa không rõ với nữ nhi của ông ta, thì không nên đi lại quá gần với mỹ nhân quốc sư nữa, không thôi lại khiến Nguyên Cảnh Đế không vui.
Chưa kể, Lạc Ngọc Hành là cường giả Nhị phẩm, Hứa Thất An không muốn có qua lại quá gần với cường giả cao cấp, lỡ người ta phát hiện ra sự tồn tại của Thần Thù hòa thượng, thì ra Hứa Thất An ngươi cũng có hình dáng hòa thượng rồi ha!
Tới đây, phong ấn ngươi xuống Tang Bạc, năm trăm năm không được xuất thế, chờ tương lai có một hòa thượng đi tây thiên học hỏi kinh nghiệm sẽ lại thả ngươi ra.
Thần Thù hòa thượng bất tử bất diệt tồn tại năm trăm năm dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng Hứa Thất An hắn thì sao? Hắn không thể hướng trời già mượn năm trăm năm được.
"Quốc sư đang chờ, muốn thỉnh ngài cùng dùng bữa." Đạo sĩ nói.
"Được!" Hứa Thất An đồng ý.
Chủ yếu là cái nữ nhân Lạc Ngọc Hành này, nàng quá mê người.
Đây là lần thứ hai Hứa Thất An đến chơi Linh Bảo Các, lần trước vì giúp Kim Liên đạo trưởng cầu lấy đan dược, hắn ra mắt Lạc Ngọc Hành.
Nhân Tông đạo thủ này có vẻ rất xem trọng hắn, lúc đó có nói một câu rất có lợi cho hắn, đáng tiếc Hứa Thất An là một chánh nhân quân tử, không nghe theo ám chỉ của nàng.
Hứa Thất An được dẫn vào một tĩnh thất, trong này có hai cái bồ đoàn, bàn án, bên cạnh bày lò lửa nhỏ, trên tường có treo một chữ “Đạo” rồng bay phượng múa.
Bài trí cực kỳ đơn giản, không có đồ dư thừa.
Đạo đồng dọn tới một thùng to cơm, gạo đen, bắp, hạt linh tinh trộn lẫn, và ba đĩa thức ăn.
"Hứa đại nhân thỉnh từ từ dùng, đạo thủ lập tức tới ngay." Đạo đồng cung kính lui ra.
Hứa Thất An chưa ăn, liếc nhìn trên bàn chỉ có hai cái chén, hai đôi đũa, hài lòng gật đầu.
Nếu bữa cơm này là để một mình hắn ăn, vậy hắn sẽ rời khỏi ngay tức khắc.
"kẹt ~ "
Cửa vừa đóng lại, lại bị đẩy ra, nữ quốc sư mặc đạo bào màu đen đi vào, khuỷu tay ôm phất trần, tóc xanh cắm một cây đạo trâm đơn giản, mấy lọn tóc rũ xuống, tạo thêm mấy phần quyến rũ.
Mà mi tâm có một dấu chu sa, trông thánh khiết như tiên tử, hai loại hấp dẫn khác loại hòa hợp vào nhau một cách kì dị.
"Quốc sư!" Hứa Thất An đứng dậy chắp tay.
Lạc Ngọc Hành gật đầu, đưa tay tỏ ý: "Hứa đại nhân thỉnh dùng bữa."
"Quốc sư thỉnh dùng thiện."
Hai người vào ngồi, bới một chén cơm, tự mình ăn.
Hứa Thất An không biết được ý đồ của quốc sư mỹ nhân, nên không nói gì, lúc ăn cơm chỉ thỉnh thoảng nhìn nàng mấy lần, cảnh đẹp ý vui.
Nữ nhân này nhìn cái thứ nhất, chỉ chừng hơn hai mươi, nhìn thêm cái nữa, lại cảm thấy mặn mà như một thiếu phụ ba mươi, ngươi chỉ cần vỗ mông một cái, là nàng biết đổi sang tư thế khác ngay.
Nhưng nếu nhìn lâu, thì mẹ nó, đây rõ ràng là một mỹ nhân cực phẩm ngoài bốn mươi, cái vẻ nở nang kia, mi mắt không giấu được phong tình kia, chính là đòn sát thủ với nam nhân.
Hứa Thất An lại tìm thấy cảm giác lần đầu tiên thấy nàng —— bạn của mẹ, dì nhỏ hiền lành, nữ giáo sư tiếng Anh vân vân. (các kịch bản JAV)
"Nữ nhân này tu đạo, hay là yêu pháp?" Hứa Thất An thầm cau mày.
Bị xuất hiện các ảo giác, nguyên nhân dĩ nhiên không phải từ hắn, nhất định là phương pháp tu hành của Nhân Tông, đây là Kim Liên đạo trưởng đã từng xác nhận.
Thiên Địa Nhân ba tông không tông nào bình thường, Địa Tông bị công đức làm mệt mỏi, sẩy một chút là thành ma. Nhân Tông thế nào thì không biết, nhưng mà cũng có hậu di chứng tương tự.
Còn Thiên Tông, đạo của họ, bản thân chính là vấn đề lớn nhất.
Trời vô tình, mới có thể mãi mãi trường tồn. Người không có tình, thì có khác gì vật chết.
Theo hiểu biết của Hứa Thất An, thiên nhân hợp nhất, chính là hóa thân thành quy tắc.
"Nghe Kim Liên đạo trưởng nói, Hứa công tử ở Vân Châu đã từng dùng Thoát Thai Hoàn?" Lạc Ngọc Hành mở miệng.
Kim Liên đạo trưởng nói cái này với ngươi làm gì? Hứa Thất An sửng sốt: "Đúng vậy."
"Bần đạo muốn mượn Hứa đại nhân một chén máu tươi làm thuốc dẫn, để luyện chế đan dược, hóa giải bệnh dữ trong người."
Là bệnh dữ gì mà phải cần tới máu của ta làm thuốc dẫn? Hứa Thất An nhìn nàng, không tỏ thái độ, nhưng trong lòng thì đang tìm lời để từ chối nàng.
Thứ như máu, kiếp trước của hắn chỉ để làm xét nghiệm thôi, nhưng tới thế giới này, thì có thể làm được rất nhiều việc.
Ấn tượng sâu sắc nhất là nguyền sát thuật của Vu Thần Giáo.
Lạc Ngọc Hành có vẻ đã đoán trước được phản ứng của hắn, kẹp một đũa cơm, đưa vào cái miệng nhỏ, không nhanh không chậm bổ sung: "Đây là đề nghị của Kim Liên đạo trưởng."
Hứa Thất An gật đầu, "Ta phải xác nhận lại một chút."
Lạc Ngọc Hành gật đầu.