Cảm ơn Akame đề cử ngọc phiếu!
Tối Chủ Nhật mọi người có ngọc phiếu thì quăng cho truyện tuần mới xếp hạng nhé! Cảm ơn!
Trong bóng tối, mũi tên hóa tàn ảnh, mắt Hứa Thất An không bắt kịp, nhưng tinh thần lực cường đại của hắn đã phong tỏa mũi tên màu xanh nhạt kia.
Luyện Thần Cảnh là đỉnh cao của võ giả chiến lực thấp, lời này không phải là nói quá, võ giả có cảnh giới vốn đã có được trực giác bén nhạy với nguy hiểm.
Đến Luyện Thần Cảnh, cơ bản là không còn chuyện bị mai phục, ném đá giấu tay, đánh lén giết người.
Pháp khí quân nỏ của Ty Thiên Giám, có thể bắn giết Luyện Thần Cảnh!
Hứa Thất An lập tức đoán ra lai lịch vũ khí của đối phương, vì hắn cũng từng có một món pháp khí như vậy.
Theo bản năng, hắn nhảy ra khỏi lưng ngựa, né tránh mũi tên.
"Không được, con ngựa nhỏ của mình không thể chết ở chỗ này... ."
Ý niệm thoáng qua, liền thay đổi chủ ý, tay phải đưa ra sau, tiếng đao sắc rút ra khỏi vỏ vang lên, hắn trở tay chém đứt mũi tên.
Rào. . . . . trong tiếng ngói va chạm rất nhỏ, hai người mặc áo đen từ nóc nhà vọt lên, một trái một phải, giáp công Hứa Thất An.
Họ đều cầm chế thức trường đao, đao cương cuồn cuộn làm không khí vặn vẹo, muốn chém cả Hứa Thất An lẫn ngựa.
"Giá!"
Nhận ra nguy cơ, Hứa Thất An thúc vào bụng ngựa, thúc con ngựa cái nhỏ vọt chạy, tránh được hai người giáp công.
Cùng lúc, hắn nhảy ra khỏi lưng ngựa, vọt lên nóc một tửu lâu.
"Ầm!"
Hai người mặc đồ đen chém trượt, trên mặt đất xuất hiện những vết đao sâu hoắm.
Luyện Thần Cảnh... . . Hứa Thất An cúi đầu nhìn, thầm đoán.
Mà cái người nấp trong hẻm nhỏ phía trước, e là còn mạnh hơn Luyện Thần Cảnh.
Rút lui chiến lược!
Nơi này là nội thành, có Đả Canh Nhân tuần tra, có hoàng thành ngũ vệ thay phiên tuần tra, ba sát thủ này không thể ở lại quá lâu, giữ chân họ còn khó hơn là câu giờ cho đội bóng quốc gia.
Chỉ cần mình không triền đấu, trong thời gian ngắn, họ sẽ không thể bắt được mình, thì sẽ tự thối lui, đến lúc đó mình lập tức thi triển Vọng Khí Thuật, dẫn Đả Canh Nhân đi bắt ba người, xoay ngược lại thế cục.
Chợt, trong đầu Hứa Thất An lại xuất hiện một hình ảnh, người áo đen trong hẻm đột ngột hiện ra sau lưng hắn, đấm một quyền vào ót hắn.
Mịa nó, hắn tới sau lưng mình từ hồi nào… cơ thể Hứa Thất An phản ứng nhanh hơn não, theo bản năng nhảy xuống khỏi nóc nhà.
Sau tai vang tới tiếng quyền đánh vào không khí, nổ vang như sấm rền.
Rầm!
Quả đấm cuốn khí cơ, nổ tung giữa không trung.
Một kích đánh vào khoảng không, cao thủ kia có vẻ cũng rất kinh ngạc, không ngờ đồng la mới vào Luyện Thần Cảnh này lại bén nhạy như vậy.
Hứa Thất An vừa chạm đất, nghênh đón hắn chính là đao của hai Luyện Thần Cảnh.
Đinh đinh. . . . . Hắn quơ đao đón đỡ, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Chạy trên nóc nhà rất nguy hiểm, khôn khéo lợi dụng chướng ngại vật như hẻm nhỏ, nhà cửa, mới là phương thức ổn thoả.
Nhưng hắn chưa chạy được mấy bước, sau lưng đã có tiếng xé gió nhanh chóng ép tới, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh người áo đen tập kích.
Hứa Thất An nghiến răng, vặn eo, xoay người lại chém.
Đinh!
Hắc kim trường đao chém trúng nắm tay, bật ra tia lửa chói mắt, cổ tay Hứa Thất An bật máu, hai chân dán đất trượt cả mười mấy thước, đế giày dầy chà mạnh xuống đường, bật người thoát khỏi.
Lục phẩm võ giả, Mình Đồng Da Sắt.
Dù đã dự liệu trước, lòng Hứa Thất An vẫn trầm xuống.
Kẻ đứng phía sau biết khả năng của mình, nên mới phái ra cao thủ chắc chắn áp đảo được mình, còn biết tuyến đường đi của mình, mai phục ngay trên con đường mình phải đi qua.
Ai muốn giết mình?
Bây giờ không thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, vì hai cao thủ Luyện Thần Cảnh đã tập kích tới nơi, ba người rõ ràng là một đội phối hợp rất ăn ý, do Mình Đồng Da Sắt cảnh đánh trận đầu, hai Luyện Thần Cảnh trợ giúp, thế công nối nhau vô cùng chặt chẽ.
Trong vòng năm mươi chiêu, mình sẽ mất mạng... Hứa Thất An thoáng nghĩ.
Hắn vội dừng thân hình lại, mặc kệ người ở bên trái chém tới, tỏ vẻ ta đây quyết định dùng mạng đổi mạng với người bên phải, thế nhưng quỷ dị thay, người bên phải lại thản nhiên lấy mạng đổi mạng với hắn, người bên trái rõ ràng có thể tập kích lại thu đao trở về thủ.
Hứa Thất An bỗng xoay người, chém về phía người bên trái, vừa vặn chém trúng lưỡi đao hắn đưa ra cản.
Phập. . . . . đao của người bên phải đâm vào vai trái của Hứa Thất An.
"Mẹ nó!"
Hứa Thất An thầm mắng.
Mục tiêu thật sự của hắn là người bên trái, giở trò lấy mạng đổi mạng với người bên phải chỉ để làm dáng mà thôi, nhưng tiếc thay người ta cũng là Luyện Thần Cảnh, nhanh chóng phát hiện được nguy cơ.
Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.
Hứa Thất An một cước đạp bay người áo đen bên phải.
Lúc này, cao thủ Mình Đồng Da Sắt đã tới, một đấm ngưng tụ khí cơ, đập mạnh vào ngực Hứa Thất An.
Bành!
Ngực Hứa Thất An như có cái gì đó nổ tung, hắn như bị xe tải hạng nặng húc bay.
"khụ khụ. . . . ."
Hứa Thất An ho khan ra máu, thứ bị nổ trong ngực là pháp khí chiêng đồng, và hộ tâm kính của Tống Khanh.
Hai lớp phòng ngự đã giúp hắn chặn được một kích toàn lực của cao thủ Mình Đồng Da Sắt, giữ được mạng chó.
"Vũ khí chế thức, pháp khí quân nỏ của Ty Thiên Giám, còn dám ngay trên đường phố nội thành giết người, các ngươi hẳn là tử sĩ của đại nhân vật nào đó."
Vừa nói, hắn vừa tỉnh rụi quét mắt nhìn quanh.
Ba người áo đen không trả lời, không hề có sự tự giác nói nhiều của nhân vật phản diện, kiên nhẫn nhào tới.
Hứa Thất An xoay người bỏ chạy, chui vào con hẻm nhỏ hẹp bên tay phải.
Ba người áo đen đuổi vào hẻm nhỏ, nhìn thấy Hứa Thất An đứng ở cuối hẻm, thanh đao sắc đã được thu vào vỏ đao.
"Sao không chạy?" Mình Đồng Da Sắt hỏi.
Giọng khàn khàn, rõ là để ngụy trang.
"Chạy không thoát, nên định ở chỗ này giết các ngươi." Hứa Thất An nheo mắt, rất hài lòng với chiều rộng của hẻm nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua.
Một đao, hắn chỉ có cơ hội xuất một đao mà thôi.
Cao thủ Mình Đồng Da Sắt cảnh nhíu mày, tập trung cảm ứng xung quanh, không hề nghe thấy tiếng bước chân của Đả Canh Nhân và sĩ tốt tuần tra.
Nhưng Hứa Thất An tự tin như vậy làm hắn thấy cảnh giác theo bản năng.
Phô trương thanh thế?
Lúc này, hắn nhìn thấy đồng la mới vào Luyện Thần Cảnh kia từ từ ấn tay lên cán đao.
Tập trung một chút, đạt tới đỉnh cao.
Dẹp hết tất cả suy nghĩ, khí cơ chìm vào trong, như trước khi sóng thần tới, nước biển sẽ hạ thủy triều.
Ba người đều dừng lại, trực giác đến từ Luyện Thần Cảnh nói với họ: Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm... .
Không do dự, bọn họ theo bản năng của võ phu, lùi ra khỏi hẻm nhỏ. Nhưng ngay lúc này, một tiếng gầm đâm thủng màng nhĩ, chấn động tinh thần đã vang lên.
Ý thức của ba người rơi vào hỗn loạn, trong tích tắc mất đi khả năng khống chế cơ thể.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng đao ra khỏi vỏ như tiếng rồng ngâm.
Mình Đồng Da Sắt là người thoát khỏi chấn nhiếp của Sư Tử Hống trước nhất, vừa mới tỉnh lại, đã thấy ánh đao từ đối diện chém tới.
Hắn chỉ kịp giao hai cánh tay vào nhau, tập trung khí cơ và bắp thịt, dùng cơ thể bền chắc như sắt của mình để chống cự.
... . . .