Phủ Quốc cữu ở trong hoàng thành, Hứa Thất An và trưởng công chúa đến quốc cữu phủ, hỏi canh phòng, mới biết quốc cữu không trong hoàng thành, mà ở lão trạch bên trong thành.
"Đi hỏi, quốc cữu dời về lão trạch hồi nào?" Hoài Khánh hạ cửa xe xuống, phân phó thị vệ.
Thị vệ hỏi xong, trả lời: "Sáng nay."
Sáng nay? Nguyên Cảnh Đế mới sáng nay nói chuyện phế hậu... . Hứa Thất An theo bản năng quay qua nhìn Hoài Khánh, phát hiện vợ lớn cũng đang nhìn hắn.
"Đi Thượng Quan lão trạch." Hoài Khánh công chúa lạnh lùng nói.
Xe ngựa sang trọng làm bằng gỗ lim tơ vàng chậm rãi chạy ra hoàng thành, mất nửa canh giờ mới tới tổ trạch Thượng Quan thị.
Không ngờ, lão trạch Thượng Quan thị chỉ là một tòa đại viện tam tiến, chẳng sang trọng gì hơn cái nhà Hứa Thất An mua kia. Dĩ nhiên, bàn về độ tinh xảo và xa hoa, thì đánh cho Hứa phủ nằm bẹp.
Hơn nữa, nơi này có canh phòng.
Hứa Thất An thừa dịp xe ngựa từ từ dừng lại, móc một trang Vọng Khí Thuật đã chuẩn bị sẵn trên đường, đốt cháy.
Xe ngựa dừng lại ngoài cửa, Hoài Khánh theo thang nhỏ đi xuống, thẳng vào phủ, thị vệ canh cửa không dám cản.
Trên đường, Hoài Khánh và Hứa Thất An nói về lịch sử của gia tộc Thượng Quan thị, Thượng Quan thị không phải đại tộc hàng đầu, ngoại tổ phụ Thượng Quan là Hộ Bộ Tả Thị Lang kiêm Đông Các Đại học sĩ.
Nhưng đó đều là sau khi hoàng hậu làm chủ Phượng Tê Cung.
Còn trước đó, Thượng Quan gia chỉ là một gia tộc nhỏ, ngoại tổ phụ Thượng Quan Thanh của Hoài Khánh cũng chỉ là Hộ Bộ Độ Chi Chủ Sự, chính Lục phẩm mà thôi.
"Ngụy gia và Thượng Quan gia là thế giao, Ngụy Công thời niên thiếu, gia cảnh bần hàn, từng ở Thượng Quan gia đi học. Ngoại tổ phụ coi như là nửa ân sư thụ nghiệp của ông ấy." Hoài Khánh công chúa nói.
Hứa Thất An gật đầu, tới hôm nay mới biết Ngụy Uyên với hoàng hậu có quan hệ sâu xa.
"Vậy Ngụy Công. . . . ." Hắn dừng lại, nhưng rồi vẫn hỏi: "Là làm sao vào cung?"
Hoài Khánh công chúa lắc đầu.
Xuyên qua tiền viện, có tiếng nhạc trúc truyền tới.
Xa xa, phía sau cánh cửa mở rộng, có bảy tám vũ cơ mặc lụa mỏng đang múa, tiếng nhạc vang lên du dương.
Hứa Thất An trợn to mắt, nói thật, hắn thường thấy cảnh múa hát như này ở Giáo Phường Ty, nhưng mà dù là vũ cơ của Giáo Phường Ty, cũng không dám ăn mặc to gan như đám nữ nhân trong nội đường kia.
Những nữ nhân kia đã không mặc yếm, còn không mặc tiết khố, chỉ có một bộ áo lụa mỏng te, theo dáng múa lộ hết cả những chỗ riêng tư ra, phô trương lẳng lơ.
Trong Nội đường, ngồi chỗ chủ vị là một nam nhân trung niên trắng phau, bề ngoài cực tốt, mặt để hai cọng râu cá trê, tay trái ôm một mỹ nhân, tay phải ôm một mỹ nhân.
Tay trái bóp ngực người ta, tay phải sờ soạng đùa bỡn, đám vũ cơ đều quyến rũ lả lướt lại.
Hai bên có mấy thực khách ngồi, khá là khoái hoạt.
Hứa Thất An lại biết thêm một chút về quốc cữu hoang đường háo sắc này, bào tỷ sắp bị phá hủy, mà ông ta còn ở đây chơi bời vô độ, mà hoang đường hơn là, hoàng hậu còn là gánh tội thay ông ta.
Cứ thế này, các tỷ tỷ đỡ đệ tới lúc nào mới đứng lên nổi.
Trưởng công chúa dừng lại ở ngoại đường, quay đầu nhìn Hứa Thất An.
Hứa Thất An hiểu ý, gỡ bội đao, đi tới cửa, dùng vỏ đao gõ cốp cốp vào khung cửa, quát lên: "Kiểm tra phòng, nam sang bên trái, nữ sang bên phải, ngồi xổm ôm đầu, lấy thẻ căn cước ra."
Đám người đang mê mệt thanh sắc hết hồn, tới lúc này mới nhìn thấy Hứa Thất An và Hoài Khánh công chúa đứng ở bên ngoài.
Các vũ cơ ngừng múa, nhạc sĩ dừng khảy đàn, quốc cữu sững ra, sau đó chau mày.
Hoài Khánh vượt qua ngưỡng cửa, tiến vào nội đường, lạnh như băng: "Tất cả mọi người ra ngoài đại sảnh, không được đến gần nơi này trăm bước, người trái lệnh giết không tha."
Hứa Thất An lớn tiếng: "Dạ !"
Ngón cái bắn đao ra khỏi vỏ nửa tấc, quét mắt một vòng khắp nội đường, quát to: "Còn không mau cút!"
Nhạc sĩ, vũ cơ và thực khách nháo nhào giải tán.
"Không được đi, không được đi..."
Quốc cữu hô to, nhưng không ngăn được đám người tản đi, tức giận giậm chân, chỉ Hứa Thất An mắng: "Ngươi là cẩu nô tài ở đâu ra, người đâu, người đâu,... ."
Hứa Thất An nhíu mày, thầm nghĩ hèn gì Hoài Khánh ghét cữu cữu này như vậy, hèn gì nàng lại nghi ngờ ông ta trước tiên.
Đây là công tử ăn chơi thuần như vàng 24K.
Kêu mấy tiếng, nhưng chẳng có ai đáp lại lời mình, quốc cữu không kêu nữa, nheo mắt, quay qua nhìn Hoài Khánh công chúa: "Hoài Khánh, ngươi không đợi ở trong cung, tới phủ cữu cữu làm gì."
"Phụ hoàng phế hậu, quốc cữu có biết không?"
Giọng Hoài Khánh lạnh như gió rét ngàn dặm, khiến người ta rùng mình, "Phụ hoàng hôm nay lâm triều nói muốn phế hậu, quốc cữu thân là bào đệ của mẫu hậu, còn có tâm tình ở trong phủ uống rượu mua vui."
"Đương nhiên là biết." Quốc cữu đổi giọng phiền não, "Nhưng ta thì làm được gì? Ta đâu phải là Ngụy Uyên, ta nói không được phế hậu, bệ hã sẽ đồng ý sao?"
"Quốc cữu có biết nguyên nhân phụ hoàng phế hậu là gì không?" Trưởng công chúa hỏi.
"Còn chưa phải là tỷ tỷ vì muốn Tứ hoàng tử làm Thái tử, mưu hại đông cung hay sao." Quốc cữu nói lớn tiếng, nói xong, hắn "Xuy" một tiếng, tỏ vẻ khinh thường hành vi của hoàng hậu.
Hứa Thất An thận trọng quay qua nhìn Hoài Khánh, nàng từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, hoặc là nói, rất lạnh lùng.
Hắn đang định tra hỏi chuyện Hoàng Tiểu Nhu, chợt nhìn thấy Hoài Khánh khẽ ra dấu hiệu tay, công chúa điện hạ cười lạnh: "Quốc cữu, Bổn cung là phụng hoàng lệnh tới đây bắt ngươi."
Quốc cữu sửng sốt, "Bắt ta? Tại sao?"
Hoài Khánh cuối cùng cũng nở nụ cười nhạt, "Vì cung nữ Hoàng Tiểu Nhu."
Nghe vậy, quốc cữu như bị sét đánh, cả người run rẩy, mắt thoáng vẻ sợ hãi, cố cứng cổ: "Hoàng Tiểu Nhu gì, Hoài Khánh, ngươi đang nói linh tinh gì, đang nói linh tinh gì hả!"
Ông ta gào lên với Hoài Khánh công chúa.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Hoài Khánh đưa tay ra, Hứa Thất An đưa mảnh vải vàng cho nàng.
Nàng nhận lấy, ném mạnh vào mặt quốc cữu, "Mùa xuân năm Nguyên Cảnh ba mươi mốt, ngươi đã làm gì với Hoàng Tiểu Nhu, trong lòng ngươi rõ ràng nhất."
Quốc cữu ngây dại.
Miếng vải vàng tuột từ mặt ông ta xuống, cũng quét đi chút màu máu còn lại trên mặt ông ta, mắt ông ta thất thần, sợ hãi.
"Ai nói cho ngươi, ai nói cho các ngươi chuyện Hoàng Tiểu Nhu?" Quốc cữu lẩm bẩm.
"Dĩ nhiên là Hoàng hậu nương nương." Hứa Thất An phối hợp gạt một câu.
"Cái rắm!"
Quốc cữu gia phản ứng cực mạnh mẽ, máu dồn lên mặt, không biết là kích động hay do tức giận, ông ta quát to:
"Ta là nhi tử độc nhất của Thượng Quan gia, bà ấy sao dám bán đứng ta, sao dám bán đứng ta hả? Sau này bà ta còn mặt mũi nào đi gặp cha, các ngươi muốn gạt ta."
Hứa Thất An nói: "Bởi vì Hoàng Tiểu Nhu có liên quan tới án Phúc phi, nên mọi chuyện của nàng ta đều bị điều tra ra, hoàng hậu bất đắc dĩ, đành phải khai nhận tất cả. Mùa xuân năm Nguyên Cảnh ba mươi mốt, ngươi đã làm bẩn Hoàng Tiểu Nhu ở trong cung."
Hắn nói rất khẳng định.
"Không thể nào, Hoàng Tiểu Nhu đã chết lâu rồi, tỷ tỷ đã đồng ý với ta diệt khẩu ả ta." Quốc cữu cả kinh.
Sự thật là, hoàng hậu không diệt khẩu, bà chỉ phá cái thai trong bụng Hoàng Tiểu Nhu... . Hoài Khánh nói không sai, hoàng hậu quá hiền lành mềm lòng... . Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn trưởng công chúa.
Hoài Khánh vẫn không cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Sự thật thế nào, khai hết với Bổn cung đi, tốt hơn là bị khai trong địa lao của Đả Canh Nhân. Hay là, quốc cữu muốn thử nghiệm mùi vị bức khai trong địa lao của Đả Canh Nhân?"
Quốc cữu chán nản ngồi xuống.
"Phải, đúng là ta làm bẩn Hoàng Tiểu Nhu, nhưng nàng ta là cam tâm tình nguyện. Bởi vì nàng ta tưởng ta là bệ hạ.
"Ta thích sắc đẹp, nhưng ta ghét nữ nhân thanh lâu và Giáo Phường Ty, cơ thiếp ở trong phủ thì đã không còn cảm giác mới mẻ. Dần dần, ta phát hiện cung nữ ở trong cung làm ta say mê hơn nữ nhân bên ngoài.
"Đều do tỷ tỷ không tốt, Phượng Tê Cung của tỷ ấy có nhiều cung nữ như vậy, mà ngay cả chạm vào tỷ ấy cũng không cho. Bệ hạ đã mê mệt tu đạo, không gần nữ sắc nhiều năm, ta muốn một hai cung nữ thì có sao đâu?
Tỷ ấy là người đứng đầu hậu cung, chỉ cần tỷ ấy đồng ý, có ai ngăn cản được? Ta cũng đâu có đòi tần phi của bệ hạ. Ngày đó ta đi Phượng Tê Cung thăm hoàng hậu, nhìn thấy một cung nữ đang vẩy nước quét nhà, dáng vẻ thanh tú làm người ta thấy yêu, chọc người ta ngứa ngáy, ta tưởng là cung nữ của Phượng Tê Cung, nên mới đi tới táy máy tay chân.
"A, nàng ta tưởng ta là bệ hạ, mắc cở đỏ mặt không từ chối, ta làm rất thuận lợi."
Hoàng Tiểu Nhu vào cung năm Nguyên Cảnh hai mươi tám, khi đó bệ hạ đã mê mệt tu đạo, không còn tới hậu cung... . Một cung nữ nho nhỏ, đâu có biết hình dáng Nguyên Cảnh Đế ra sao... . Hứa Thất An thầm nghĩ, hiệu quả của Vọng Khí Thuật chưa hết, hắn biết quốc cữu không nói dối.
"Ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, đưa nàng ta vào sương phòng, vui vầy cá nước. Sau đó, nàng ta rất vui, tưởng là mình được hầu hạ bệ hạ, tưởng mình là nữ nhân độc nhất vô nhị có thể khiến bệ hạ phá giới. Đừng nói nàng ta, trong hậu cung, trên từ phi tần, dưới tới cung nữ, có ai không ảo tưởng mình khác người, được bệ hạ lâm hạnh."
Giả mạo hoàng đế lâm hạnh cung nữ... . . Hèn gì hoàng hậu dù có chết cũng phải bảo vệ ngươi, có mười cái mạng cũng không đủ chém... . .
Quốc cữu nuốt nước miếng, "Sau đó, ta ăn thịt biết mùi, thường mượn cớ tới thăm hoàng hậu để hẹn hò với Hoàng Tiểu Nhu. Ta cảm nhận được hương vị say mê trên người nàng ta, hoàn toàn khác với những nữ nhân khác. Nhưng ta không ngờ, nàng ta lại có thai... . .
"Đến lúc đó ta mới luống cuống, nói cho hoàng hậu biết, tỷ ấy mắng ta dữ dội, sau đó ra lệnh không cho ta vào hậu cung nữa, cũng hứa với ta sẽ giết Hoàng Tiểu Nhu diệt khẩu, dọn dẹp mọi thứ cho ta."
Hứa Thất An sâu xa nói: "Cho nên Hoàng Tiểu Nhu vẫn tưởng là mình mang thai rồng, nên mới hận thấu xương hoàng hậu ép mình phá thai. Đến khi nàng ta biết mình bị lừa gạt, thì mới biết kẻ dụ gian nàng ta không phải là hoàng đế, mà là quốc cữu gia... . Nhưng lúc đó thai nhi đã mất, chuyện đã thành định cục, nàng ta lại không chọc nổi hoàng hậu, nên tức giận, tự vận.
"Nhưng hoàng hậu quá thiện tâm, áy náy với hành động của ngươi, nên lấy linh đan diệu dược ở ngự dược phòng cứu Hoàng Tiểu Nhu, không ngờ lại chôn xuống mối họa cho bốn năm sau hôm nay."
"Cái này cũng do tỷ ấy, nếu ngay từ đầu tỷ ấy giết Hoàng Tiểu Nhu, thì làm gì có chuyện hôm nay." Quốc cữu thở hổn hển: "Là tỷ ấy hại ta, đều tại tỷ ấy!"
"Ngươi nói dối!" Hứa Thất An bỗng cắt ngang lời ông ta, lạnh lùng nói: "Nếu chỉ vì Hoàng Tiểu Nhu, hoàng hậu không cần phải nhận tội, vì Hoàng Tiểu Nhu đã chết, chết thì không có ai đối chứng. Hoàng hậu chỉ cần không nhận là được.
"Nhưng hoàng hậu lại nhận, cho thấy ngoài chuyện Hoàng Tiểu Nhu, ngươi còn điểm yếu khác bị người ta tóm được."