"Ngươi đang giỡn mặt Bổn cung?"
Mặt Trần quý phi thoắt lạnh tanh, cả ánh mắt lẫn nét mặt đều lạnh như băng.
"Ngươi nhìn đi, " Hứa Thất An nhún nhún vai, giễu cợt: "Vẽ bánh nướng thì ngươi vẽ ra đẹp lắm, nhưng chỉ cần vừa nói tới bỏ ra một khoản thiết thực, là ngay lập tức trở mặt."
May mà ngươi không đồng ý, nếu không thà lão tử làm Lâm An đau lòng cũng phải xử lý ngươi.
Trần quý phi nâng chung trà lên uống một hớp, lúc đặt ly trà xuống, sắc mặt đã khôi phục như thường, "Sơ hở lớn nhất của Bổn cung chính là Lang Tử, chỉ cần nàng ta không còn, đó chính là chết không đối chứng.
"Nhưng cái lầu cao Phượng Tê Cung thì sắp sụp rồi. Có câu kẻ khôn chọn chủ mà theo, Hứa đại nhân là người thông minh, lựa chọn thế nào, trong lòng ngươi hẳn đã biết."
Hứa Thất An đầy tán đồng gật đầu: "Thái tử vẫn là Thái tử, mà hoàng hậu thì sắp đổi người, nương nương còn cam kết sẽ gả Lâm An cho ta, cho nên ta chọn Ngụy Công."
Mặt Trần quý phi hơi cứng lại, bàn tay siết chặt chung trà, thật lâu sau mới nhịn được xúc động muốn hất ly trà nóng vào mặt tên tiểu tử này hoặc ném ly đi.
"Nói như vậy, Hứa đại nhân sẽ bắt Lang Tử khỏi Cảnh Tú Cung, đẩy Bổn cung vào chỗ chết?"
Trần quý phi nhìn chằm chằm Hứa Thất An, bầu không khí trong phòng đã hạ xuống tới mức thấp nhất, sát cơ vô hình bao phủ Hứa Thất An.
Luyện Thần Cảnh Hứa-chơi-miễn-phí không bắt được hình ảnh địch nhân ra tay, nhưng bản năng của võ giả Thất phẩm đang réo vang cho hắn một tín hiệu: Nguy hiểm!
Nếu cương quyết đưa Lang Tử đi, có nghĩa muốn ngọc đá cùng vỡ với Trần quý phi, bà ta nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, quay lại cắn người, không còn cố kị nơi này là hậu cung, ra tay với hắn. Mạng sống của hắn sẽ không thể đảm bảo, mặc dù có Thần Thù hòa thượng ở đây, nhưng Thần Thù là lá bài tẩy cuối cùng của hắn. Hứa Thất An cười nhạt, đứng dậy, ánh mắt vẻ khinh thường:
"Hứa Thất An ta ngày đó đối mặt hơn mười ngàn quân phản loạn, một mình chiến đấu, giết mấy ngàn người, chết mà không ngã. Nương nương cảm thấy, uy hiếp như này, sẽ làm ta sợ?
"Thần không sợ chết, lấy cái chết ra dọa làm gì?"
Thần không sợ chết, lấy cái chết ra dọa làm gì! Trần quý phi kinh ngạc, chậm rãi gật đầu, "Nói rất hay, Hứa đại nhân đúng là hào kiệt, thua trong tay ngươi…"
Quý phi nương nương nắm chặt ly trà, có vẻ như muốn ném ly làm hiệu.
Đột nhiên, Hứa Thất An nói lớn tiếng: "Nhưng ta với Lâm An là tình cảm chân thành, không muốn nhìn thấy nàng đau lòng. Chuyện hôm nay, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra."
Dùng có muốn tố giác quý phi, thì mình cũng phải rời khỏi Cảnh Tú Cung cái đã! Hứa Thất An tiếc nuối nghĩ.
Trần quý phi nhìn chằm chằm hắn một lúc, đặt ly trà xuống, hài lòng gật đầu: "Ngươi không nói dối, xem ra ngươi với Lâm An đúng là thật lòng. Đã như vậy, vì sao Hứa đại nhân không chịu đổi nơi nương tựa?"
Ngươi coi ta là người ngu hả? Nương tựa vào ngươi ta nhất định sẽ chết. Trong kinh thành, người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có Ngụy Uyên, Hoài Khánh cũng chỉ có thể coi là một nửa, còn Lâm An, nàng chỉ là một công chúa không quyền không thế, không thể che chở được cho ta.
"Nương nương, nuôi sĩ không phải bằng lời hứa miệng, mà là dựa vào hành động thực tế. Ty chức thành tâm ra sức cho Ngụy Công, là bởi vì Ngụy Công lấy thành đãi ta, ta tin tưởng ông ấy."
Nói xong, Hứa Thất An nghiêng người, nhìn tiểu công công bên ngoài viện: "Ty chức không làm gì được nương nương, nhưng mà ta thấy, nương nương cũng không làm gì được ta đâu."
Một khi đã không có suy nghĩ ngọc đá cùng vỡ, thì Trần quý phi không thể làm khó hắn được nữa.
Tiểu công công mặc dù chỉ là một lâu la, nhưng hắn ta đang là con mắt của Nguyên Cảnh Đế, có thể coi như giám sát nơi này. Mọi chuyện xảy ra ở đây, đều sẽ được truyền đạt lại không sót một chữ cho Nguyên Cảnh Đế.
Trần quý phi trừ phi trực tiếp giết hắn, nếu không, bất kỳ âm mưu quỷ kế gài tang vật hãm hại gì gì cũng đều vô dụng, tiểu công công sẽ làm chứng cho Hứa Thất An.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Thất An cố ý muốn để tiểu công công ở lại.
Trần quý phi nhìn hắn chằm chằm, sau đó, hơi khép mắt lại, "Bổn cung mệt rồi, ngươi lui ra đi, cửa Cảnh Tú Cung luôn mở rộng cho ngươi."
"Ty chức cáo lui."
Hứa Thất An chắp tay, thối lui ra cửa.
Trong sân tiểu công công thấy hắn đi ra, lập tức tiến lên đón, hỏi: "Hứa đại nhân, quý phi nương nương nói với ngài cái gì?"
"Đừng hỏi, hỏi nữa đầu người khó giữ." Hứa Thất An tức giận đáp.
Tiểu công công hơi biến sắc.
Đi ra ngoại viện, Lâm An ngồi trong lương đình, một tay chống tai, tay kia nghịch chung trà, vô cùng nhàm chán.
Bên người có hai cung nữ hầu hạ.
Thấy Hứa Thất An, nàng cười tươi rói, đôi mắt hoa đào cong lên lung linh, ngoắc tay, dịu dàng gọi:
"Cẩu nô tài, mau tới đây."
Gọi cẩu nô tài mà chả có tí khí thế nào, nghe cứ như đang nũng nịu, ỏn à ỏn ẻn.
Hứa Thất An hít sâu, kiềm chế suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười như không chuyện gì: "Điện hạ, ty chức ra rồi đây."
Lâm An lập tức hỏi: "Mẫu phi nói cái gì với ngươi?"
"Nương nương nói, điện hạ sắp đến tuổi lấy chồng, hỏi ty chức có chọn được người nào thích hợp hay không, đề cử cho bà ấy mấy thiếu niên anh tài. Bà ấy muốn xem xét hôn phu tương lai cho điện hạ."
Lâm An sửng sốt, ánh nắng đỏ rực lặng lẽ leo lên mặt, hồ nghi: "Mẫu phi lại đi nói cái chuyện như này với ngươi?"
Ý, sao ngươi không bị gạt? Biến thành thông minh từ khi nào thế? Ta còn đang định tự đề cử mình mà. Hứa Thất An đành phải bất đắc dĩ nói:
"Ty chức đùa thôi."
Phiếu Phiếu nhướng mày: "Cẩu nô tài, ngươi dám trêu đùa Bổn cung."
Chống nạnh trừng mắt với hắn.
"Ty chức vẫn còn là trẻ con, không hiểu trêu đùa là gì cả."
Phiếu Phiếu "Phi" một tiếng, lại cảm thấy Hứa Thất An nói chuyện rất vui, liền bật cười vui vẻ.
Nụ cười của nàng vừa thuần khiết vừa quyến rũ, như một cảnh đẹp mê người.
Hứa Thất An cười theo, nhưng trong lòng thì thầm than một tiếng.
Lúc trước, hắn định giả bộ không biết, rời khỏi Cảnh Tú Cung trước, sau đó thuật lại phát hiện của mình cho Ngụy Uyên nghe, để Ngụy Uyên hỏa tốc lùng bắt Lang Tử, đánh Trần quý phi trở tay không kịp.
Nhưng bởi vì Lâm An, hắn không tránh khỏi do dự, mặc dù sau khi tỉnh táo lại, vẫn sẽ không chút do dự tố giác Trần quý phi.
Không ngờ thủ đoạn của Trần quý phi cũng không thấp, đoán ra được, hắn chân trước vừa đi, Lang Tử sẽ lập tức phát bệnh qua đời. Như vậy, Trần quý phi sẽ không còn sơ hở.
"Trần quý phi coi như là một mẫu phi hợp cách. Lâm An ngốc nghếch như này, sống trong bốn bức tường nội cung không biết là họa hay là phúc."
Hồi tưởng lại hành xử vừa rồi của Trần quý phi. Quả thật là nhanh trí, bất kể ba bảy hai mươi mốt trước cho đòi hắn tới dò xét cái đã, kết quả thật đúng là bị bà ta phát hiện ra đầu mối.
Tiếp đó, thẳng thắn phô bày sự thật với nhau, nhìn thì như móc tim móc phổi, nhưng thật ra không hề sợ hãi, vì bà ta biết, chỉ cần giải quyết Lang Tử, thì bà ta sẽ chẳng còn sơ hở, trong khi đó Hứa Thất An lại không thể đưa Lang Tử đi, trừ phi không muốn sống.
Nếu đã bị phát hiện, thì dứt khoát nói thẳng hết ra luôn, như thế còn có thể lấy được sự tin tưởng của hắn, sau đó ném khuê nữ của mình ra làm mồi, nếu hắn là kẻ háo sắc, thì lúc đó đã mắc câu.
Hắn có Thần Thù hòa thượng bảo bọc, chưa chắc sẽ mất mạng ở đó, nhưng nếu như vậy sẽ tự làm lộ mình, sẽ bị tên chó má Nguyên Cảnh Đế phong ấn xuống Tang Bạc, như vậy kết cục vẫn sẽ không thay đổi, vẫn là ngọc đá cùng vỡ.
Rời khỏi Cảnh Tú Cung, Hứa Thất An nói còn có việc quan trọng phải làm, từ chối khéo lời rủ rê chơi cờ ca rô của Phiếu Phiếu.
"Tiểu công công, chuyện trong cung ta đã xử lý xong, trễ trễ chút, ngươi hẵng báo cáo cho bệ hạ. Lúc báo cáo, cái gì được nói, cái gì không được nói, để Bổn quan chỉ cho ngươi mấy câu." Hứa Thất An trầm giọng.
Tiểu hoạn quan nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm túc, "Hứa đại nhân thỉnh nói."
"Chuyện ở Cảnh Tú Cung, ngươi phải kể rõ tất cả đầu đuôi cho Hoàng thượng. Ngươi phải nói thế này: sau khi tới tra hỏi cung nữ Lang Tử của Cảnh Tú Cung, sắc mặt Hứa đại nhân cực kỳ khó coi, có vẻ không muốn ở lại thêm nữa, ngay cả trà cũng không uống.
"Nhưng Hứa đại nhân còn chưa rời khỏi Cảnh Tú Cung, thì chợt bị quý phi nương nương lưu lại, thỉnh tới hậu viện. Quý phi nương nương cho tất cả người ở trong phòng ra ngoài hết, ở trong phòng nói chuyện với Hứa đại nhân một hồi lâu. Nô tài bị giữ ở trong viện không được đi vào, tuy có thể nhìn thấy hai người ở trong phòng, nhưng không nghe được họ nói cái gì.
"Nói chuyện xong, Hứa đại nhân tâm sự nặng nề ra khỏi cung."
Hứa Thất An nói xong, móc trong ngực tờ ngân phiếu năm lượng, và năm lượng lừa được của hoạn quan giữ cửa Cảnh Tú Cung, tổng cộng mười lượng, đưa hết cho tiểu công công.
Tiểu công công vừa nghi ngờ, vừa chìa tay: "Hứa đại nhân, không được đâu không được đâu."
Cất bạc xong, hắn cẩn thận nghiền ngẫm lại lời của Hứa Thất An, thấy không có vấn đề gì lớn, mới gật đầu: "Được, nô tài nhất định làm theo."
Hứa Thất An rời khỏi hoàng cung, nhận ngựa Hoài Khánh cho mượn từ tay Vũ Lâm Vệ, ra roi chạy về nha môn Đả Canh Nhân.
Sau khi được truyền đạt, hắn vào Chính Khí Lầu, đi lên phòng trà tầng bảy.
Ngụy Uyên không ở trong phòng trà, mà ở trong vọng đài nối thông với phòng trà. Ông ngồi trên ghế, tóc rối bù, có một nhân viên đang cầm lược chải đầu cho ông.
Ngụy Uyên vẫy vẫy tay, "Tới đây, chải đầu cho bổn tọa."
Nhân viên thức thời đưa lược cho Hứa Thất An, xoay người rời khỏi phòng trà.
"Sao Ngụy Công lại chải đầu giờ này?"
Hứa Thất An cầm lược chải đầu, từ trên xuống dưới, không hề có một chỗ tóc rối, thầm nghĩ thật là suông mượt.
"Ở trong Phật Môn, tóc mang ngụ ý là sợi phiền não." Ngụy Uyên tắm mình trong ánh mặt trời, nheo mắt, thanh âm ôn hòa:
"Chải một cái, bao nhiêu chuyện cũ tục trần trước đây, đều xóa bỏ."
Có ý gì?
Hôm nay Ngụy Uyên có chút kỳ quái, cái gì gọi là chuyện cũ tục trần trước đây đều xóa bỏ?
"Chải đầu không có ý nghĩa, để ty chức xoa bóp đầu cho Ngụy Công." Hứa Thất An nói.
Ngụy Uyên cười: "Thử xem!"
Hứa Thất An cất lược vào áo, xòe năm ngón tay ra, nhấn lên đầu Ngụy Uyên, bắt đầu nhẹ nhàng ấn bóp huyệt vị.
Nhịp hít thở của Ngụy Uyên dần chậm đi, ánh mặt trời ấm áp hẩy lên người, từ nơi này nhìn ra xa, cảnh vô cùng đẹp, Hứa Thất An nheo mắt nhìn ra xa, cảm giác mình đã trở lại với cuộc sống, cách xa chốn lục đục trong cung uyển.
"Cũng không tệ lắm." Ngụy Uyên cười.
Đương nhiên rồi, đây là thần kỹ của tiệm cắt tóc đấy, tí về làm cho ngài một phát ghế mát xa. Hứa Thất An tằng hắng: "Ty chức có chuyện bẩm báo."
"Nói."
"Ty chức đã tra ra kẻ giật dây là ai."
Ngụy Uyên mở mắt ra, hồi lâu không nói lời nào.
"Là Trần quý phi!" Hứa Thất An thấp giọng nói: "Hôm nay đi Cảnh Tú Cung tra án, phát hiện cung nữ Lang Tử thiếp thân của quý phi chính là kẻ xé sổ ngự dược phòng."
Sau đó, thuật lại tất cả phát hiện của mình, lời mời của Trần quý phi, tất tần tật kể hết cho Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên vỗ nhẹ tay hắn, ý bảo hắn dừng lại, đứng dậy đi tới hàng rào của vọng đài, đặt tay lên hàng rào, nhìn xa xa, "Ngươi cảm thấy thế lực sau lưng Trần quý phi là ai?"
Ta làm sao biết! Hứa Thất An lắc đầu: "Có khả năng có liên quan tới Ty Thiên Giám."
Đây là suy đoán của hắn từ chuyện Vọng Khí Thuật.
"Không phải Ty Thiên Giám." Ngụy Uyên lắc đầu, giọng chắc chắn.
Không phải Ty Thiên Giám? Hứa Thất An qua mấy giây, mới phản ứng được, ngạc nhiên: "Ngụy Công, ngươi biết Trần quý phi đang tính toán hoàng hậu và ngươi?"
"Lúc đầu thì không. Không ngờ bà ta nhẫn tâm, kéo cả Thái tử xuống nước. Sau khi giao vụ án này cho ngươi, ta không để ý tới nữa. Mãi tới sáng nay khi biết hoàng hậu nhận tội, nghe ngươi nói xong đầu đuôi vụ án, ta liền đoán ra là Trần quý phi."
Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào lưng ông rất lâu. Trước kia hắn cảm thấy Ngụy Uyên và Kim Liên đạo trưởng đều là lão ngân tệ, bây giờ mới biết, Kim Liên đạo trưởng vẫn còn rất thuần lương, không sâu xa thâm sâu như Ngụy Uyên.
Không phải Ty Thiên Giám, vậy làm sao Trần quý phi biết thi triển Vọng Khí Thuật, ngoài Ty Thiên Giám còn ai biết Vọng Khí Thuật?
Hứa Thất An giật mình, "Ngụy Công, ta nhớ lại một chuyện."
"Tam phẩm Thuật sĩ trong án Vân Châu?" Ngụy Uyên hỏi ngược lại.
"Ngụy Công trí khôn hơn người" Hứa Thất An phục.
"Người này ta cũng đã cho điều tra, nhưng không tra được, ngươi biết Tam phẩm Thuật sĩ của Ty Thiên Giám gọi là gì không?" Ngụy Uyên hỏi.
"Thiên cơ sư." Hứa Thất An từng được Bức Vương nói cho biết.
"Thiên cơ sư có thể che giấu thiên cơ, xóa sạch dấu vết tồn tại, dấu vết từng để lại của bản thân, phụ mẫu hắn sẽ quên mất hắn, thê tử hắn sẽ quên mất hắn, tất cả chữ viết hắn lưu lại cũng sẽ biến mất. Đây chính là thiên cơ sư.
"Ngoài ra, thiên cơ sư còn có thể sửa đổi ấn tượng của người ta với mình, trong lòng chỉ còn lại một trí nhớ mơ hồ, không cách nào nhớ lại được."
Ngụy Uyên dõi mắt nhìn ra xa: "Hồi án Tang Bạc, ngươi đã từng điều tra về Giám Chính đời đầu, nhưng trong sử sách không có ghi chép, một chút sơ sài cũng không. Phải biết, Võ Tông hoàng đế có thể sửa đổi lịch sử, nhưng không chặn nổi miệng của hậu nhân, càng không chặn nổi dã sử.
"Là chính Giám Chính xóa đi thông tin của Giám Chính đời đầu, giống như người đó chưa bao giờ tồn tại. Cho dù là ta, cũng thường bị lầm tưởng Giám Chính chính là người sáng lập Ty Thiên Giám, người khai sáng hệ thống Thuật sĩ.
"Sau đó nhờ khoảng trống lịch sử ở chỗ đó, mới làm ta giật mình nhớ ra, còn có một Giám Chính đời đầu."
"Thế này làm sao mà tra?" Hứa Thất An sợ ngây người.
Một lần nữa, hắn nhận ra cường giả đứng đầu đỉnh chóp của thế giới này đáng sợ tới như vậy.
"Muốn tra, phải nhờ Giám Chính." Ngụy Uyên nói.
Có lý, chỉ có ma pháp mới đánh bại được ma pháp, suy nghĩ của Ngụy ba ba không sai. Hứa Thất An âm thầm gật đầu.
"Nhưng Giám Chính từ chối rồi." Ngụy Uyên than thở.
Đây là câu trả lời trong dự liệu, Ty Thiên Giám tồn tại nhiều bí mật, Giám Chính là lão già bảo vệ những bí mật đó. Hứa Thất An mím môi, tò mò:
"Ngụy Công có biết Thuật sĩ Nhất phẩm và Nhị phẩm gọi là gì không?"
Ngụy Uyên lắc đầu, "Ta với Giám Chính không hợp nhau, Đại Phụng như một bàn cờ, hắn là người đánh cờ, ta cũng là người đánh cờ, chúng ta thường xảy ra mâu thuẫn vì quan điểm khác nhau."
Đây là lần đầu tiên Ngụy Uyên nói cho Hứa Thất An nghe một nội dung ‘đắt giá’ như vậy.
Có lẽ trong lòng Ngụy Uyên, Giám Chính mới là kẻ địch lớn nhất? Hứa Thất An hỏi dò: "Ngụy Công định cứu hoàng hậu thế nào?"
"Đẩy quốc cữu ra gánh tội, có được hay không, thì còn phải xem. Nếu bệ hạ thích kiểm soát, thì vẫn sẽ phế hậu, Thái tử sẽ vẫn không có địch thủ, chỉ là, bệ hạ nhớ lại một ít chuyện không vui, chưa chắc đầu óc đã tỉnh táo như vậy, trừ phi làm ông ta nghi ngờ Trần quý phi.
"Hoàng hậu quá mềm lòng, khi làm những việc này, không hề bàn bạc với ta." Giọng Ngụy Uyên đầy vẻ không biết làm sao.
Ý ngầm trong lời Ngụy Công ngươi là: Hoàng hậu, ngươi chính là một đồng đội heo? =))
Mắt Hứa Thất An sáng lên, biết những việc mình đã làm trước khi xuất cung đã không uổng phí, hoặc là, có thể lập công rồi.
"Ngụy Công, ty chức có tội, vừa rồi đã tự chủ trương."
Ngụy Uyên quay đầu lại, nhíu mày: "Chuyện gì?"