"Đoán đề?"
Hứa Nhị Lang ngơ ngác, nhưng hắn là người thông minh, lập tức hiểu ý Hứa Thất An.
Không nhanh không chậm rót cho đại ca một ly nước nóng, khoác thêm cho mình một cái áo khoác, Hứa Tân Niên ngồi xuống ghế: "Không cần, mấy đại nho trong thư viện đã chuẩn bị vài đề giúp chúng ta rồi."
Sau khi Quốc tử giám thành lập, tư tưởng của học sinh đều bị giam cầm trong tứ thư ngũ kinh, không còn linh khí của tiền nhân, thơ đàn Đại Phụng điêu linh chính là một trong các hậu di chứng của nó.
Nhưng có một điểm tốt, là đoán đề dễ hơn.
Cái gọi là đoán đề, chính là thầy viết lên bảng đen những điểm chính cho học sinh ôn thi trong đời trước của Hứa Thất An, dự đoán phạm vi và cách thức bài thi ở một mức độ nhất định.
Ngoài đoán đề, còn có cái trò mua đề.
Và còn có một kiểu càng gớm hơn cả mua đề, chính là “nội định”.
Cái gọi là nội định, chính là dù có viết chó mèo gì trong bài thi, thì vẫn thuận lợi vượt qua kiểm tra, trở thành cống sĩ.
Thao tác cụ thể chính là mua chủ khảo thông quan, thương lượng trước sẽ ra "Ám hiệu" thế nào, ví dụ chữ đầu tiên sẽ viết là "Lão", chứ thứ hai là "Thiết", chữ thứ ba bốn năm là "666" .
Quan chủ khảo nhìn một cái, là biết ngay đó là người mình.
Có bôi tên, đánh số thì không phòng được thủ đoạn ăn gian như vậy.
Mấy cái trò như vậy, Hứa Thất An đều được biết từ chỗ Ngụy Uyên, nghe xong rất là cảm khái, đúng là không thể coi thường trí khôn của cổ nhân.
Đáng tiếc hành vi mua thông quan chấm thi là không làm được. Hứa Tân Niên là học sinh Vân Lộc thư viện, đồng nghĩa hắn vô duyên với Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, thậm chí nguyên danh sách nhất giáp chưa chắc có tên.
Nên trước khi có kết quả chính thức, Hứa Thất An chỉ muốn làm sao giúp Nhị Lang làm một trò nho nhỏ, qua mặt giám khảo coi thi. Sau khi vắt hết óc, thì nghĩ ra một cách, chính là làm phao.
Linh cảm nghĩ ra cách này là từ một người bạn ở trên mạng kiếp trước, nhớ hồi ấy ở trên mạng, có một người tự khoác lác rằng con gái thấy chỗ đó của hắn có xăm một chữ "Chi", liền nghi ngờ đó là tên bạn gái cũ.
Nhưng sau khi dồn khí đan điền, nhất trụ kình thiên lên, thì ra lại là ", " .
Mặc dù chuyện này không đáng tin, nghe rất xạo, nhưng lại giúp Hứa Thất An nảy ra linh cảm... . . . Mấy chuyện này không quan trọng, cái quan trọng là, có thể giúp được cho Nhị lang.
Hắn chỉ cần dùng tu vi của mình, nói một câu: Ta nói rằng... . . là sau đó có thể viết cả năm trăm chữ nhỏ lên.
Quan chấm thi tuyệt đối không phát hiện được.
Nhưng với kiêu ngạo của Nhị Lang, có đánh chết sẽ không làm như vậy... . . . . Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, "Thi từ thế nào rồi?"
Hứa Tân Niên cau mày trả lời: "Thi từ không cần nghĩ, ta vốn không giỏi thi từ."
Trọng tâm ôn thi của hắn là thư vấn và kinh nghĩa, dĩ nhiên, những học sinh khác giống như vậy. Cái thứ đồ chơi thi từ này, chỉ có thể nói tùy duyên.
"Có chuẩn bị không thiệt hại gì mà, đại ca tới, là để đoán thi từ giúp ngươi." Hứa Thất An nói.
"Đại ca kia định đoán thế nào?"
"Bắt thăm." Hứa Thất An cười thần bí.
... . .
"Mẹ, ta muốn ăn quýt."
Tiểu Đậu đinh mặc áo ngủ mỏng đi ra.
"Tối rồi ăn quýt cái gì, có còn cần răng nữa không? Quýt trong thính sảnh, tự ra đó mà lấy." Thẩm thẩm đang phiền lòng chuyện tiền đồ của nhi tử.
Tiểu Đậu đinh không nói tiếng nào ra cửa, đứng ngoài hành lang ăn quýt xong, hài lòng trở về phòng ngủ.
Nhị thúc với thẩm thẩm thì tiếp tục bàn chuyện về tiền đồ của Hứa Nhị Lang, nói nói một hồi, thẩm thẩm liền hối hận tại sao hồi đó lại đưa Hứa Tân Niên lên Vân Lộc thư viện.
Từ nhỏ, Nhị Lang đã là thiên tài, trí nhớ rất tốt, lúc Vân Lộc thư viện thu nhận học sinh, Hứa Nhị thúc dẫn nhi tử lên Thanh Vân sơn thi, thi một phát đậu ngay.
"Lúc đó đưa nó vào Quốc tử giám tốt biết bao nhiêu." Thẩm thẩm ảo não.
"Suy nghĩ đàn bà. Vân Lộc thư viện mới là Nho gia chính thống." Hứa Nhị thúc hừ một tiếng.
... . . . .
Hứa Tân Niên cắt một tờ giấy to thành mười mấy mảnh nhỏ, trên đó viết đủ thứ chủ đề như "Hoa chim cá trùng" vân vân, sau đó gập lại.
"Đại ca, ngươi bắt đi."
Theo Hứa Tân Niên thấy, đại ca chính là đang quấy rối, nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy, nên không tiện từ chối, chỉ muốn làm lẹ rồi đuổi đại ca đáng ghét đi về, để mình đi ngủ.
Với lại muốn xem đại ca có thể làm thơ ngay tại chỗ hay không, coi như là rửa mắt.
Hứa Thất An nhắm mắt lại, bốc đại một phát.
"Hai cái?"
Hứa Tân Niên phát hiện đại ca nắm một lúc tới hai mảnh giấy.
"Hai cái thì hai cái, dư một cái coi như dự bị."
Hứa Thất An vừa nói, vừa mở giấy ra, theo thứ tự là "Vịnh chí", và "Yêu nước" .
Hứa Tân Niên mong đợi nhìn đại ca.
"ememememem... . để ta suy nghĩ thật kỹ, ngày mai đưa cho ngươi." Hứa Thất An gãi đầu.
Từ biệt Hứa Tân Niên, trở về phòng của mình, Hứa Thất An đốt nến, ngồi bên bàn, ngẩng đầu liếc lên xà nhà, hỏi:
"Không phải ngươi là tiên đoán sư sao, chẳng lẽ không đoán được đề thi xuân vi?"
Trên xà nhà có một nữ nhân tóc tai bù xù, mặc trường bào bằng vải thô đơn giản nằm ở đấy, nữ nhân trả lời: "Tiên đoán sư thì càng phải biết giữ bí mật, ta không phải người có đại khí vận, một khi tiết lộ đề thi xuân vi, nói không chừng ngay ngày mai sẽ bị thân vẫn đạo tiêu."
"Có ta che chở ngươi mà, không phải Giám Chính bảo ta là người có đại đại khí vận hay sao." Hứa Thất An giật dây.
"Nếu ngươi là người có đại khí vận, vậy đề mục ngươi bắt thăm, nhất định là đề thi xuân vi." Chung Ly nhàn nhạt nói: "Cần gì phải ta mạo hiểm."
Có lý... . Hứa Thất An lại hỏi: "Vậy tại sao lại không cho ta đoán thư vấn và kinh nghĩa?"
"Càng ít càng dễ đoán đúng." Chung Ly đáp.
Hứa Thất An không nói nữa, cố gắng vơ vét hết thơ từ mình học cấp hai cấp ba, dù đã qua nhiều năm, nhưng có những bài vẫn in rõ mồn một trong đầu.
Dĩ nhiên, những bài lâu quá rồi thì hắn không nhớ được, hoặc là nhớ không hoàn toàn, ví dụ như bài Lý Bạch thỉnh rượu, chỉ nhớ được một câu "Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai" mà thôi.
Nhưng dạng thơ xuân hiểu, đến chết sẽ không quên.
"Bài Vịnh chí nổi danh nhất hẳn là Quy Tuy Thọ của Tào Tháo, nhưng với khát vọng trường sinh của Nguyên Cảnh đế, viết bài thơ này sợ rằng sẽ bị Nguyên Cảnh đế căm ghét.
"Thơ về Yêu nước không ít, nhưng những bài mình nhớ, toàn là thơ viết ra trong thời gian nước mất nhà tan, thiết ngựa băng hà nhập mộng lai, rồi thì, nước mất núi sông còn, rồi thì thương nữ không biết hận mất nước gì gì... . ôi, sao khó quá."
Sau nửa đêm, Hứa Thất An đang ngủ say sưa, chợt nghe ‘bịch’ một cái, sau đó là tiếng nữ nhân rên rỉ.
Hắn lập tức tỉnh giấc, theo bản năng nắm lấy bội đao ở mép giường.
"Xin lỗi, bị ngã một cái..." Chung Ly nhịn đau nói.
Như thế mà ngã được? ngươi là thuật sĩ Ngũ phẩm cơ mà... . khóe môi Hứa Thất An giật giật, phun ra một hơi: "Không sao, đây là một phần vận rủi?"
"Như này còn đỡ đó, nếu không phải ở ngay cạnh ngươi, chắc đã ngã gãy chân."
Ngũ đệ tử Giám Chính bình thản nói ra những lời nghe mà chua xót: "Không sao, dù sao ta quen rồi."
Nói xong, nàng yên lặng đứng dậy đi về phía cửa: "Ta ra ngoài ngồi tĩnh tọa, không quấy rầy ngươi ngủ."
"... ." Hứa Thất An nhìn theo nàng rời khỏi, đóng cửa lại.
Trở mình, tiếp tục ngủ, kết quả cửa lại mở ra, Chung Ly trở lại.
"Hử?"
Hứa Thất An hử một cái, biểu đạt sự khó hiểu và bất mãn của mình.
Chung Ly nói nhỏ: "Không biết tên nào thất đức, ném bừa vỏ quýt ngoài hành lang, ta vô tình đạp phải bị ngãi một cái, u đầu rồi, ta thấy hay cứ trong phòng an toàn hơn."
Vỏ quýt mà làm trượt chân? Thê thảm thật... Hứa Thất An đầy cảm thông.
... . . . .
Hôm sau, trời còn chưa sáng.
Hứa phủ đã đèn đuốc sáng choang, hai vành mắt thẩm thẩm đen sì, tự mình giúp Hứa Nhị Lang gói ghém giấy bút… đồ đi thi, và bánh ngọt, bánh bao, thịt khô, nước trong vân vân để ăn trong trường thi.
"Nương, không cần mang nhiều đồ ăn vậy đâu, chỉ thi có một ngày, hoàng hôn là ra rồi." Hứa Tân Niên thấy nương không ngừng nhét thức ăn, vội ngăn cản.
Thi hội có ba vòng, mỗi vòng thi một ngày, mỗi vòng thi cách nhau ba ngày, nên tổng cộng thi trong vòng chín ngày.
Chuẩn bị xong xuôi, Hứa Bình Chí cùng thê tử, nữ nhi, chất nhi đưa Hứa Tân Niên đi cống viện.
Hứa Thất An với Hứa Bình Chí xách đèn lồng, một trước một sau, không lâu lắm, người một nhà đã đến cống viện, ngoài cống viện đã tụ đầy thí sinh đi dự thi, hai bên đường có mười binh lính bảo vệ trật tự, giơ cao cây đuốc.
"Nhị Lang, đây là thơ đại ca viết, xem xong đốt ngay." Hứa Thất An đưa ra hai tờ giấy.
Hứa Tân Niên tỉnh rụi nhận lấy, tỉnh rụi mở ra, nhìn một hồi, suýt nữa là không hiểu... . . . chữ viết của đại ca, nhất là những chữ nhỏ, trông rất là khác người.
Thơ hay!
Nhưng Hứa Tân Niên vẫn phải khen một tiếng trong lòng.
Nếu đại ca đoán trúng đề thi thật, lần này hắn có lẽ sẽ tỏa sáng.
Hứa Tân Niên ghi nhớ xong, xé vụn hai tờ giấy, đang định từ giã người nhà, chợt nghe thấy cách đó không xa có người khẽ niệm phật hiệu.
Quay đầu nhìn lại, là một đầu trọc vóc người khôi ngô, đang chắp tay nhìn hắn nở nụ cười sâu xa.
Mình biết người này à... . . Hứa Tân Niên thoáng nghi ngờ, nhưng theo lễ phép vẫn đáp trả một nụ cười.
Đầu trọc khẽ vuốt cằm, xoay người rời khỏi.
... . . . .
Nhìn theo Nhị Lang xếp hàng đi vào cống viện, thẩm thẩm với Linh Nguyệt đề nghị trở về phủ ngủ bù, Hứa Linh Âm đề nghị đi Quế Nguyệt Lâu ăn điểm tâm.
Đề nghị vớ vẩn của Hứa Linh Âm bị mọi người nhất trí coi thường.
Hứa Thất An nhớ trong phủ còn Chung Ly, sợ mình mà về trễ, nàng ấy sẽ rời khỏi nhân thế.
Lúc trở về phủ, mặt trời mới mọc lên.
Hứa Thất An đẩy cửa phòng, thấy Chung Ly ngồi xếp bằng dưới đất, tóc tai bù xù, không thấy rõ ngũ quan.
Nữ nhân này sao cứ để tóc tai rối bù thế, chả biết mặt mũi trông thế nào... . . đệ tử Giám Chính sao ai cũng là lạ, chỉ có mỗi muội tử ăn hàng là bình thường nhất... . Hứa Thất An hắng giọng một cái:
"Ngươi không cần trốn đâu, ta có thể giới thiệu ngươi với người nhà."
"Sẽ mang tai họa tới cho người nhà ngươi, phiền lớn thì không có, nhưng phiền nhỏ thì sẽ không ngừng." Chung Ly nói: "Vận rủi là luôn ở bên người, chỉ cần họ không biết sự tồn tại của ta, là có thể tránh khỏi."
Vậy thì thôi.
Cách giờ Mẹo còn xa, Hứa Thất An định thổ nạp một lúc, chợt chỗ ngực rung lên, là có người trong đám nhiều chuyện Địa Thư nhắn nhủ.
"Ngươi có thể xoay qua chỗ khác không?" Hứa Thất An hỏi.
"Được." Chung Ly khôn khéo xoay người, đưa lưng về phía hắn ngồi tĩnh tọa.
Có thêm một người bất tiện ghê... . . Hứa Thất An mò mảnh vỡ Địa Thư, nhờ ánh sáng của nến, đọc tin nhắn.
【 Số Hai: Ta sắp tới kinh thành rồi.】
Người đầu tiên đáp lại Lý Diệu Chân, lại là Kim Liên đạo trưởng hiếm khi lên tiếng.
【 Số Chín: Trừ phiến loạn xong rồi?】
Trừ phiến loạn xong rồi? Vậy mấy người Xuân ca sắp trở về rồi... Hứa Thất An thầm vui mừng.
【 Số Hai: Đúng vậy đạo trưởng, số một, ngươi vẫn chưa đưa cho ta thông tin của đệ tử thế hệ trẻ Nhân Tông.】
Lúc đó nàng lấy thông tin án Vân Châu để làm trao đổi, muốn lấy thông tin những đệ tử trẻ xuất sắc của Nhân Tông từ số một, nhưng số một lại vô cớ im lặng luôn.
Tới hôm nay, vẫn chưa thực hiện cam kết.
Mấy phút sau, số một nhắn tin tới, một đoạn khá dài: 【 Đệ tử Nhân Tông đời này tu vi không cao, "Tịnh Trần" cao nhất mới Thất phẩm cảnh, nhưng có một người, ta không biết có được tính là thế hệ trẻ hay không.】
【 Số Hai: Nhân vật nào, tu vi thế nào?】
【 Số Một: Người này xuất thân là người có học, Trạng nguyên năm Nguyên Cảnh hai mươi bảy, năm Nguyên Cảnh hai mươi chín đột nhiên từ quan, trở thành một người thường. Hắn với sư huynh của Lạc Ngọc Hành, Linh Vận đạo trưởng vừa là thầy vừa là bạn, chính là Linh Vận đạo trưởng vọng thụ cho hắn kiếm pháp và tâm kinh Nhân Tông.
【 Người này thiên phú cực cao, sau khi bỏ tu kiếm ba năm, liền bước vào cảnh giới kiếm tâm thông suốt, sau đó khiêu chiến kim la Trương Khai Thái, bị thảm bại, liền bỏ đi vân du, được Ngụy Uyên khen là đệ nhất kiếm khách kinh thành.
【 Hắn với Linh Vận đạo trưởng không có danh thầy trò, nhưng lại có thầy trò chi thực, không biết có tính là đệ tử Nhân Tông hay không.】
Xuất thân là người có học, bỏ tu kiếm, kinh thành đệ nhất kiếm khách, với Nhân Tông đạo trưởng có thầy trò chi thực... . . . cảm giác quen quen này là sao ta? Hứa Thất An sửng sốt, nghĩ nghĩ một hồi, nhớ đến một người, nhưng lại thấy quá mức hoang đường.
Lúc này...
【 Số Bốn: A, ta đã hồi kinh.】
"Quả nhiên là hắn! Kim Liên đạo trưởng đây là đi gây chuyện rồi. Biết Thiên Nhân hai tông nước lửa bất dung, mà còn lôi họ cùng vào mảnh vỡ Địa Thư." Hứa Thất An thầm nghĩ.
Thú vị, số bốn với số hai sắp tới kinh thành... . . . khoan đã, nếu chỉ có Lý Diệu Chân tới kinh thành, mình tự tin còn có thể ứng phó, dù gì chết đi rồi sống lại có thể dùng Thoát Thai Hoàn giải thích.
Hơn nữa, Lý Diệu Chân với mình đều có điểm yếu trong tay nhau, sẽ không tóm chết lấy nhau.
Nhưng nếu số bốn tới kinh thành ... . .
Hứa Thất An biến sắc.
Ngay lúc này, số năm trồi lên: 【 Thật là đúng dịp á, ngày mai ta phải rời khỏi Nam Cương đi kinh thành du lịch, chờ ta đến kinh thành, mọi người cùng nhau uống rượu nha.】
Hứa Thất An: "? ? ?"
Chuyện gì thế này, sao số năm tới kinh thành? Với chỉ số thông minh của số năm, số bốn với số hai nhất định sẽ không yên tâm để cho nàng đi một mình, đến lúc đó khó tránh khỏi phải có một lần gặp mặt.
Mà mình ở kinh thành, Lý Diệu Chân lại biết thân phận thật của mình... . . .
Không được, cái nồi này nhất định phải để Nhị Lang đội dùm mình.
【 Số Một: Số năm tới kinh thành làm gì?】
【 Năm: Du lịch á.】
Lý Diệu Chân cố nén kinh ngạc, gia nhập đề tài:
【 Số Hai: Số năm, ngươi nhớ đừng để lộ thân phận Cổ tộc của ngươi. Người Đại Phụng rất ghét Cổ tộc. Giang hồ hiểm ác, cho dù ngươi có bị gài bẫy hãm hại, mà quan phủ biết ngươi là người Cổ tộc, khả năng cao là sẽ mặc kệ ngươi.】
Và theo quan điểm của nhiều người giang hồ khắp nơi, giở bất kì trò xấu gì với người Cổ tộc là chuyện đương nhiên nên làm.
Năm đó trong chiến dịch Sơn Hải Quan, Man tộc Nam Cương kết minh với Man tộc phương bắc, đứng ở phe đối địch với Đại Phụng, hơn nữa mấy năm nay, Man tộc Nam Cương để đoạt lại đất bị mất, thường quấy nhiễu biên giới Đại Phụng.
Hai bên có thể nói là oán hận chất chứa đã lâu.
Mà Cổ tộc Nam Cương trong phạm vi "Nam Cương Man tộc".
Lệ Na suy nghĩ, thấy mình vừa không sợ độc, lại không sợ võ lực, không có gì mà phải sợ. Nhưng nếu số hai đã vội vã nhắc nàng như vậy, nàng nên nhắn tin cảm ơn:
Được, ta sẽ chú ý.
Tiếp đó, Lý Diệu Chân nói: 【 Số bốn, mặc dù chúng ta đều là thành viên Thiên Địa Hội, nhưng ân oán của tông môn phải đặt lên trước nhất, nếu gặp nhau, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.】
【 Số Bốn: Sinh tử tự chịu.】
Cái này... . . Mọi người đều là người trong hội, đâu cần phải như vậy. Hứa Thất An thầm nghĩ.
Cuộc nói chuyện của mọi người kết thúc, Hứa Thất An cất mảnh vỡ Địa Thư, ngẩng đầu, liếc Chung Ly đang lưng về phía mình.
Có phải do nữ nhân này mang vận rủi tới cho mình không... . . hay mình đi tìm Giám Chính trả hàng về... . . . .