TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 366: Hứa Tân Niên: Hôm nay lão thị gặp phải bệnh thần kinh

Cảm ơn Akame đề cử!

(thêm chương)

Trong tiểu viện, Kim Liên đạo trưởng cất mảnh vỡ Địa Thư, nhíu mày không nói.

Mỗi một người trong nhóm thành viên Địa Thư đều là người có đại phúc duyên, tổn thất người nào, là điều ông không muốn thấy.

"Thiên Nhân chi tranh là chuyện của trưởng bối, vãn bối cần gì phải phân sinh tử, nếu nhúng tay vào, với sự cố chấp của Lý Diệu Chân và nhuệ khí của số bốn, e sẽ có một chết một thương thật.

"Địa Tông mình không tiện nhúng tay vào Thiên Nhân tranh, lời lẽ số sáu không thiện, thân phận số một không tiện... . . . Quả nhiên vẫn phải đẩy Hứa Thất An ra để giải quyết thôi. Để hắn nhúng tay vào Thiên Nhân tranh, giảm bớt không khí đối nghịch của Lý Diệu Chân với số bốn, như vậy vừa có cái để báo với sư môn, mà không cần phải phân sinh tử.

"Nhưng mà tu vi hắn vẫn còn hơi yếu, vẫn chưa đủ tư cách để nhúng tay vào chiến đấu của Lý Diệu Chân với số bốn, trừ phi có thể trong thời gian ngắn tu thành Mình Đồng Da Sắt."

Trong thời gian ngắn tu thành Mình Đồng Da Sắt, quả thực khó khăn.

Kim Liên đạo trưởng nhíu mày nghĩ ngợi một hồi, tính toán hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được chủ ý thích hợp, mãi tới khi có một tiếng mèo kêu chói tai từ ngoài sân vọng vào.

... Chỉ một thoáng sau, một con mèo cam vui vẻ dựng cao đuôi, rời khỏi sân.

Trong phòng, Kim Liên đạo trưởng nằm trên giường, mặt mũi an tường.

... . . . .

Ăn điểm tâm xong, Hứa Thất An cưỡi con ngựa nhỏ, dẫn Chung Ly đi nha môn Đả Canh Nhân.

"Ta không bảo đảm ngươi vào được nha môn Đả Canh Nhân, nhất là Chính Khí Lầu." Hứa Thất An nghiêng đầu, nói với Chung Ly bên cạnh.

Nàng không cưỡi ngựa, từng bước từng bước đi song song với con ngựa, dáng vẻ thảnh thơi như đi dạo sau bữa ăn.

Súc địa thành thốn phải không... . . Hứa Thất An nhìn thấy hết, thầm hâm mộ trong lòng.

Vừa bước vào nha môn Đả Canh Nhân, một ngân la cùng mười mấy đồng la vội vã đi ra, đụng thẳng vào Hứa Thất An.

Ngân la kia dừng lại chào hỏi, thấy Chung Ly tóc tai bù xù, mặc áo vải thô, hỏi: "Đây là nhân sĩ giang hồ phạm luật hả? Sao không trói vào?"

Hứa Thất An sửng sốt: "Sao lại nói thế?"

Ngân la giải thích: "Hôm qua ngươi không làm nhiệm vụ, nên không biết, hôm qua Ngụy Công phát bố cáo, chưa đầy ba tháng nữa chính là Thiên Nhân tranh một giáp (60 năm) một lần.

"Đệ tử kiệt xuất của Nhân Tông với Thiên Tông sẽ bắt đầu tỷ đấu ở đây, đối với nhiều giang hồ hiệp khách, đây chính là thịnh hội cả đời chỉ có một lần.

"Vì vậy, nhiều nhân sĩ giang hồ mộ danh tới đây, thi nhau vào kinh, muốn xem đệ tử Thiên Nhân hai tông quyết chiến. Đồng liêu trong nha môn phải chạy ra cửa thành để bảo vệ, ghi danh những nhân sĩ giang hồ vào thành, giám định khả năng tồn tại gián điệp nước khác."

Ồ? Thì ra số bốn với số hai có địa vị giang hồ cao đến thế... . . Đúng là không biết đấy! Chắc tại vì mình đã quen với họ quá rồi... Hứa Thất An gật đầu, chia tay ngân la kia.

Hắn đưa Chung Ly vào Xuân Phong Đường của Lý Ngọc Xuân, còn mình thì đi Chính Khí Lầu.

Chung Ly là Ngũ đệ tử Giám Chính, thân phận coi như cao quý, nhưng mà không được dùng, nàng không được gặp Ngụy Uyên.

Sau khi qua vọng đạt, Hứa Thất An leo lên phòng trà tầng bảy.

Ngụy Uyên đứng trước tấm bản đồ to, vẫn mặc bào xanh, tóc cắm một cây trâm ngọc đơn giản, tay chắp sau lưng, tay áo bào rủ xuống.

Bàn về khí chất bàn về tướng mạo bàn về tài hoa, trong những người lớn tuổi Hứa Thất An đã gặp, Ngụy Uyên có thể nói là hạng nhất, còn trong thế hệ trẻ, về tướng mạo và phương diện, Nhị Lang với Nam Cung Thiến Nhu đồng hạng nhất.

Nhưng bàn về thực lực tổng hợp, Hứa Thất An thấy, vẫn là Hứa Đại Lang đứng trên một bậc, xứng đáng là tài năng xuất chúng hạng nhất.

"Văn kiện bổ nhiệm của ngươi ở trên bàn, tự mang đi chọn bộ, nhận lệnh bài và đồng phục của mình."

Ngụy Uyên không xoay người, chỉ đưa tay chỉ về phía bàn.

Hứa Thất An nhìn qua bàn đọc sách, quả nhiên nhìn thấy một văn kiện, bên trên là con dấu của Ngụy Uyên.

Đả Canh Nhân là địa bàn của Ngụy Uyên, ông muốn cất nhắc ai thì cất nhắc, muốn cách chức ai thì cách chức ai. Vì vậy đối với chuyện tấn thăng ngân la, Hứa Thất An chả lo chút nào.

"Trở thành ngân la rồi, không cần ra ngoài tuần đường nữa, có thể tự sắp xếp thời gian, tự do nhiều hơn." Ngụy Uyên giọng ám chỉ: "Thiên tư của ngươi không tệ, không nên dùng hết thời gian vào công vụ."

Đây là lần đầu thấy ông chủ động nói với nhân viên là "Ngươi không nên dồn hết thời gian lãng phí vào chuyện vặt đi làm này" đó nha... . . Hứa Thất An hận đời trước không gặp được lãnh đạo tốt như vậy, phải vất vất vả vả làm một nhân viên vật lực vì công việc cả chục năm.

Hắn cầm văn thư bổ nhiệm lên, đang định cáo từ, thì nghe Ngụy Uyên nói: "Không cần đi vội, không lâu nữa đệ tử Nhân Tông với Thiên Tông sẽ quyết chiến, khoảng thời gian này kinh thành e là sẽ không thái bình, nhất định sẽ xuất hiện chuyện người giang hồ đánh lộn với nhau."

"Ty chức biết, ty chức sẽ bảo vệ trị an nội thành an toàn." Hứa Thất An lập tức nói.

Ngụy Uyên chậm rãi gật đầu, nói tiếp: "Ngươi từng tiếp xúc với Lý Diệu Chân ở Vân Châu, cảm thấy nàng ta thế nào?"

Lý Diệu Chân là đệ tử Thiên Tông, hồi ở Bạch Đế Thành, đã từng thú nhận thẳng thắn với Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung. Sau khi Hứa Thất An chết trận, Trương Tuần phủ đã viết một chiết tử thuật lại toàn bộ quá trình trừ phiến loạn đưa về kinh thành, trong đó có trình bày trong quá trình trừ phiến loạn, đệ tử Thiên Tông Lý Diệu Chân đã đưa ra cống hiến kinh người.

Khẩn cầu triều Đình Phong cho nàng một quan nửa chức.

Kết quả đương nhiên là không, Lạc Ngọc Hành là Đại Phụng quốc sư, mà Nhân Tông với Thiên Tông nước lửa bất dung, đây không phải là làm đùa nhau sao.

Suy nghĩ của mình về nàng hả... . Hứa Thất An suy nghĩ, cảm thấy có một câu có thể khái quát: Ta cùng tướng quân một chiến bào, phù dung trướng ấm độ xuân tiêu.

"Chẳng qua chỉ là hai người đệ tử mà thôi, Ngụy Công cần gì quan tâm dữ vậy?" Hứa Thất An hỏi.

"Thái độ các đệ tử với nhau chính là thể hiện thái độ của sư môn trưởng bối." Ngụy Uyên bình thản nhìn hắn, giọng nghiêm túc:

"Thiên Tông đạo thủ là Nhất phẩm."

Đối với đáp án này, Hứa Thất An vừa khiếp sợ lại vừa không. Trong ba tông Đạo Môn, Thiên Tông là cường thế nhất. Đạo thủ của Nhân Tông và Địa Tông đều là Nhị phẩm, nếu Thiên Tông không có Nhất phẩm, thì làm sao ưu việt hơn hẳn được?

Nhưng mà như thế này, Nhân Tông Lạc Ngọc Hành chẳng phải là tất bại hay sao?

Phần thắng của Lạc Ngọc Hành thế nào Hứa Thất An không quan tâm, hắn hiểu ý Ngụy Uyên, tràng tỷ đấu của đệ tử này nếu không xử lý tốt, e sẽ dẫn tới sự giao tranh liều mạng giữa đạo thủ Thiên Nhân hai tông.

Nhất phẩm với Nhị phẩm là chiến lực đỉnh cấp của thế gian, dù là bậc đại trí như Ngụy Uyên không dám sơ sót khinh thường, và nhân vật áp đáy hòm của kinh thành Đại Phụng chỉ là Nhất phẩm.

"Ngụy Công, có chuyện ty chức vẫn chưa có nói với ngươi." Hứa Thất An định báo cáo chuyện của Thiên Địa Hội.

Ngụy Uyên "ừ" một tiếng, không nói gì.

"Lý Diệu Chân là thành viên Thiên Địa Hội, giữ mảnh vỡ số hai. Còn đệ tử Nhân Tông phái tới đây, hẳn chính là kiếm khách mà ngài đã đánh giá là đệ nhất kinh thành đó." Hứa Thất An báo cáo.

Tin tức này nằm ngoài dự liệu của Ngụy Uyên. Ông rời khỏi bản đồ, đi tới bên bàn ngồi xuống, trầm giọng: "Nói cho rõ xem."

Hứa Thất An bèn kể lại câu chuyện giữa các thành viên Địa Thư tối hôm qua cho ông nghe.

"Tin tức của ngươi rất kịp thời." Ngụy Uyên tán thưởng gật đầu.

Ông "Sủng ái" đồng la này vì nhiều yếu tố, đầu tiên là tâm tính, chính là nhân phẩm đáng tin. Thứ hai mới là thiên phú, Hứa Thất An cho thấy thiên phú của hắn đáng được tài bồi mạnh mẽ.

Tiếp theo là tính cách, cái này khác với tâm tính. Tính tình của Hứa Thất An là rất biết cách nói chuyện, thông minh, láu lỉnh, biết nịnh nọt a dua vỗ mông ngựa, nhưng vẫn có nguyên tắc của mình.

Một điểm cuối cùng, hắn luôn có khả năng mang tới ngạc nhiên vui mừng cho Ngụy Uyên, bất kể là trong phá án hay là thông tin tình báo, hắn luôn thể hiện được tác dụng của mình với Ngụy Uyên.

Khiến Ngụy Uyên vui vẻ yên tâm đây không phải là một cái cây con chẳng làm được gì, lúc nào cũng phải cần mình nâng đỡ.

Hoàn toàn khác biệt với những thiên tài của các gia tộc có thiên tư siêu tuyệt, nhưng khả năng làm việc và năng lực xử sự vô cùng nát.

"Tận lực phối hợp với Kim Liên đạo trưởng." Ngụy Uyên nói một câu chẳng ăn nhập.

Thấy Hứa Thất An mờ mịt không hiểu, ông giải thích: "Kim Liên thành lập Thiên Địa Hội, tìm người giữ mảnh vỡ rải khắp Cửu châu, dự tính ban đầu là để thanh lý môn hộ, tiêu diệt đạo thủ bị mê muội."

Hứa Thất An gật đầu, động cơ của Kim Liên là do chính hắn nói với Ngụy Uyên.

"Như vậy tất nhiên ông ta sẽ không đứng đó nhìn người giữ mảnh vỡ Địa Thư bị tổn thất, sẽ tận lực nghĩ biện pháp hòa giải, nhưng ông ta là người Địa Tông, mà Địa Tông từ trước đến giờ luôn giữ trung lập, không tiện trực tiếp can dự, nên hơn phân nửa sẽ tìm ngươi hỗ trợ."

"Ta thì giúp được gì, a, a a... ." Hứa Thất An cười cười, nụ cười dần cứng ngắc.

Ngụy Uyên không biết ngân la nhỏ trước mặt khoác lác linh tinh gì trong đám nhiều chuyện Địa Thư, nên không để ý sắc mặt biến đổi của Hứa Thất An:

"Tây phương giáo sắp đến kinh thành."

Hứa Thất An sửng sốt, lòng nói sao Ngụy Uyên biết Tây phương giáo sắp tới kinh thành... rồi chợt hiểu ra ngay, đoàn người đông đảo của Tây phương giáo tới thăm Đại Phụng kinh thành, chắc chắn sẽ không đột ngột mà tới.

Giống như nguyên thủ hai nước gặp mặt, chuyện này quan trọng nên sẽ cho thông báo trước, hẹn trước thời gian vân vân.

"Vừa xuân vi, lại còn Tây phương giáo, lại còn Thiên Nhân tranh... Khó khăn quá đi." Đầu Hứa Thất An nặng trĩu.

Ngay lúc này, dưới lầu bỗng có tiếng chiêng trống gõ rầm rầm, và loáng thoáng tiếng kêu: "Đi lấy nước, đi lấy nước... ."

Hỏa hoạn? !

Hứa Thất An gia nhập Đả Canh Nhân gần nửa năm, mới gặp phải loại chuyện này lần đầu tiên, một khắc sau, trong lòng hắn trầm xuống, có dự cảm xấu.

"Ngụy, Ngụy Công, ta cáo từ trước... ."

Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, ôm quyền, vọt nhanh ra khỏi Chính Khí Lầu, nhìn bốn phía một vòng, thấy nhân viên với Đả Canh Nhân đều xách thùng nước, điên cuồng xông về hướng Xuân Phong Đường.

... . . .

Một khắc sau, hỏa hoạn đã được kim la đang trực ở nha môn dập tắt, Xuân Phong Đường bị một mồi lửa, hóa thành bình địa, may mà không có người thương vong.

Kim la kia rất tức giận, giao trách nhiệm cho đám Đả Canh Nhân đi chữa cháy tìm nguyên nhân.

Trong một góc vắng, Chung Ly tóc tai bù xù ngồi chồm hổm dưới đất, áo choàng bị đốt thủng mấy lỗ, lộ ra làn da mịn màng.

"Ta đang đợi trong phòng, chẳng hiểu sao đột nhiên thấy bực, ngươi chỉ đi một lúc, mà ta muốn bị nướng chín luôn rồi... ." Nàng nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Ngươi là Ngũ phẩm Thuật sĩ, mà lửa thường làm ngươi bị thương được hả?"

Chung Ly đáp: "Là trong lúc ta ngồi tĩnh tọa, hành khí gây ra rắc rối."

"... . ."

Hứa Thất An không đành lòng: "Ta đưa ngươi đi tắm, thay quần áo khác trước đã."

... . .

Hoàng hôn, kết thúc vòng đầu thi hội, Hứa Tân Niên rời khỏi cống viện, theo học sinh đi ra đường, quay đầu nhìn một vòng, thấy cả nhà cha mẹ đại ca muội muội chả có ai tới đón mình.

"Cha và đại ca hẳn còn chưa hết giờ làm, nương và muội muội thì không tiện ra đường một mình... ." Hứa Nhị Lang tự an ủi bản thân.

Hắn cõng gùi sách, định đi bộ về phủ, không quên tự thêm buff cho mình, tay khẽ vỗ đùi, gan rung lên, khẽ đọc:

"Người nhẹ như yến!"

Một sức mạnh vô hình bao lấy hắn, lúc bước đi, như có gió hỗ trợ, đi nhanh không thua gì xe ngựa.

Đột nhiên, phía trước có người cười nói: "Giỏi cho cả người nhẹ như yến!"

Hứa Tân Niên dừng bước lại, theo tiếng nhìn qua, thấy bên đường có một kiếm khách áo xanh đứng đó, mặt mũi anh tuấn, dáng vẻ hào sảng phóng túng, trông rất trẻ tuổi, nhưng những sợi tóc mai rũ xuống bên mặt lại bạc trắng, chứng tỏ đã từng trải qua tang thương.

Hứa Tân Niên chưa kịp nói gì, kiếm khách áo xanh đã cười: "Vòng đầu Xuân vi đã kết thúc, theo thói quen của ta năm đó, ba ngày tới sẽ cùng đồng môn đi Giáo Phường Ty uống rượu chúc mừng.

"Ài, là chuyện từ chín năm trước rồi, các hoa khôi năm đó hẳn đã già, không thì đã kiếm phu quân. Nghe nói Giáo Phường Ty kinh thành hiện giờ xuất hiện một hoa khôi song tuyệt, danh tiếng vọng khắp các châu, ta muốn đi xem.

"Huynh đài, không ngại chúng ta kết bạn cùng đi đi."

Hứa Tân Niên im lặng nghe xong, trong đầu hiện ra một suy nghĩ: Người này là một tên đần.

Giọng điệu cứ như quen thuộc, cứ như hai người bọn họ có biết nhau, hơn nữa, hơn nữa còn chớp mắt với hắn... . . nhưng Hứa Tân Niên vô cùng tin tưởng rằng, hắn không biết người này.

Hôm nay có chuyện gì thế nhỉ, trước khi vào thi gặp phải một hòa thượng không giải thích được, thi xong đi ra lại gặp phải một kiếm khách đần... . Hứa Tân Niên không phản ứng, nhanh chóng bỏ chạy.

Con trai ở bên ngoài phải bảo vệ tốt mình.

... . .

Trong ánh nắng chiều, mặt trời đỏ cam treo ở chân trời, Hứa Thất An dẫn Chung Ly tới Giáo Phường Ty.

"Không biết Phù Hương khỏi bệnh hay chưa, nữ nhân thời đại này xương cốt thân thể yếu, động một tí là nhiễm phong hàn."

Hứa Thất An định đưa Chung Ly tới xem Phù Hương, để nàng chẩn đoán cho chính xác.

Chung Ly vẫn mặc áo bào vải thô, tắm xong, tóc vẫn rối bời xõa xuống, che kín mặt.

Hứa Thất An đoán nàng hẳn là một nữ nhân xấu xí, hoặc trên mặt có sẹo gì đó, nên mới không dám thò mặt ra nhìn người.