TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 379: Lại nhặt được hầu bao (1)

Cảm ơn mnh1998, Akame đề cử!

Thị vệ không trả lời, vẻ khó xử.

Hắn chỉ là một thị vệ nho nhỏ, nào dám chõ miệng vào chuyện trong cung.

Hứa Thất An không làm khó, ngó quanh một vòng, gọi: "Chung Ly?"

"Ta biết rồi, ta về Ty Thiên Giám trước." Chung Ly từ bên tường ló đầu ra, khôn khéo nói.

"Lỡ trên đường về xảy ra chuyện thì sao?" Hứa Thất An hỏi.

"Nghe, nghe theo ý trời thôi." Chung Ly nơm nớp lo sợ đáp.

Thị vệ quan sát nữ nhân tóc tai bù xù, mặc áo vải thô kia, có cảm giác nữ nhân này có một khí chất rất điềm đạm đáng yêu, làm người ta rất là thương tiếc.

"cộp cộp cộp "

Đồng la nhanh chóng dắt ngựa nhỏ tới, Hứa Thất An xoa bờm nó, mũi nó thở phì phì, hích lại tay chủ nhân.

"Khai quang cho ngươi." Hứa Thất An xoa xoa đầu Chung Ly.

Nàng từng một mình đi về Ty Thiên Giám mấy lần, không có chuyện gì xảy ra cả. Hứa Thất An đoán, tai nạn nhỏ hẳn là sẽ có, nhưng sẽ không có nạn lớn, nơi này cách Ty Thiên Giám cũng không xa.

Nhiều lắm là đi chừng nửa canh giờ thôi.

Cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, hắn cùng thị vệ của Thiều Âm Uyển chạy tới hoàng thành.

Thị vệ quơ roi ngựa, quát người ta tránh đường, không ngừng quan sát Hứa ngân la, người được công chúa điện hạ cưng chiều này mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, mặc dù không nói, nhưng ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.

Nhất định là hậu cung Nguyên Cảnh Đế đang rối loạn, hoàng hậu báo mối thù giết đệ, nhất định sẽ không bỏ qua cho Trần quý phi, không, là Trần phi. Trần phi vốn cũng đã oán hận hoàng hậu rất sâu, luôn coi hoàng hậu là kẻ địch giả tưởng của mình bao năm nay.

"Cmn, sao chuyện nhà của Nguyên Cảnh Đế mà một ngân la nhỏ là mình lại phải bận tâm? Còn không phải vì nữ nhi của ngươi đẹp hay sao!" Hứa Thất An thầm mắng.

Ngựa chiến chạy vào hoàng thành, ở cửa cung bị Vũ Lâm Vệ ngăn lại, thị vệ của Lâm An có thể ra vào, nhưng hắn không có tư cách dẫn người vào cung.

Hứa Thất An lôi ngọc bội Phiếu Phiếu từng cho ra, một Vũ Lâm Vệ liền đi tới, dẫn Hứa Thất An vào cung.

Theo quy củ hoàng cung, nếu trong cung có người cho gọi ngoại thần vào cung, Vũ Lâm Vệ phải đi cùng, để đảm bảo hắn không chạy lung tung.

Một đường không ai nói gì, bước nhanh xuyên qua cửa cung, xuyên qua quảng trường, xuyên qua cung tường, cuối cùng tới Thiều Âm Uyển của Lâm An.

Vũ Lâm Vệ đứng chờ ngoài cửa Thiều Âm Uyển, thị vệ của Phiếu Phiếu dẫn Hứa Thất An vào bên trong, xuyên qua tiền viện, vào phòng khách gặp Lâm An.

Nhị điện hạ vẫn mặc váy đỏ xếp nếp, tóc cài đủ thứ trang sức hoa mỹ như bộ diêu bằng vàng, trâm mã não vân vân, thậm chí trên đầu còn đội một cái phượng quan nhỏ không hợp lễ chế.

Khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà, đôi mắt hoa đào quyến rũ, mặt không cảm xúc ngồi đó như một em bé trong tranh vẽ phương đông.

Thấy nàng không sao, Hứa Thất An lặng lẽ thở phào: "Điện hạ, sao vậy?"

Lâm An phất tay một cái, cho thị vệ và cung nữ rời đi, chỉ chừa một mình Hứa Thất An.

Phiếu Phiếu nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó "Oa" một cái khóc òa, nức nở tố cáo: "Hoài Khánh muốn giết ta."

Hình như mình hiểu ra chuyện gì rồi! Hứa Thất An thở dài.

Lâm An là nữ nhi Nguyên Cảnh Đế thương yêu nhất, nàng có thể có nguy cơ gì.

Cái chuyện gọi là “sống chết tới nơi” này, đúng là chuyện chỉ có nàng làm được.

"Ngươi lại đi tìm trưởng công chúa gây chuyện?"

Phiếu Phiếu vừa khóc, vừa mắng: "Sao lại bảo là ta đi gây chuyện, ngươi nói rõ ra cho ta."

Hứa Thất An lựa chọn lại từ ngữ: "Nhị điện hạ lại tới chỗ Hoài Khánh nêu cao chính nghĩa?"

Phiếu Phiếu "Ừ" to một tiếng, hít mũi: "Hoàng hậu độc phụ muốn giết mẫu phi ta, ta đi tìm Hoài Khánh lý luận, nào ngờ nàng ta cũng là kẻ xấu xa, còn ra tay đánh ta."

"Đánh ngươi?" Hứa Thất An nhíu mày, ngắm Lâm An, "Ở đâu?"

"Nàng lấy roi mây đánh ta."

Phiếu Phiếu kéo tay áo lên, một đoạn cánh tay trắng muốt lộ ra, trên làn da trắng trẻo có hai vết roi nhàn nhạt.

"Thật là đáng ghét!"

Hứa Thất An giận vô cùng, tỏ vẻ giận bừng bừng, muốn nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thét dài, sỉ nhục Lâm An không báo, mối hận bề tôi sao tan.

"Điện hạ yên tâm, ty chức nhất định sẽ chủ trì công đạo cho người, sẽ không dễ dàng tha thứ cho Hoài Khánh."

"Vậy cũng không cần ngươi ra tay "

Nhìn Hứa Thất An đầy căm phẫn, đầy vẻ chủ nhục thần chết, Phiếu Phiếu rất cảm động: "Hoài Khánh dầu gì cũng là công chúa, ngươi mà tự mình ra tay, sẽ bị cấm quân trong cung bắn chết."

Cám ơn trời đất, chỉ số thông minh của điện hạ ngài vẫn còn hoạt động! Hứa Thất An lắc đầu, trầm giọng: "Điện hạ bị mất một sợi tóc gáy, đối với ty chức chính là vô cùng nhục nhã, ty chức dù có tan xương nát thịt, cũng phải tìm Hoài Khánh kia gây chuyện."

Phiếu Phiếu chậm rãi gật đầu, hít mũi: "Hôm nay Bổn cung tìm ngươi vào cung, chính là vì chuyện này. Bổn cung trái lo phải nghĩ, lúc đó rõ ràng là có thể phản kháng, nhào tới cào lên mặt Hoài Khánh, nhưng mà ta lại phát huy thất thường.

"Ngờ nghĩ lui, nhất định là bởi vì bên cạnh ta không có hộ vệ đắc lực. Ngươi bồi ta đi một chuyến tới Xuân Đằng Uyển của Hoài Khánh lần nữa."

Hứa Thất An hơi khựng lại, có cảm giác tự bê đá đập chân mình.

"Khụ khụ!"

Hắn hắng giọng, "Điện hạ yên tâm đừng vội, kể lại cho ta nghe chuyện xảy ra thế nào, để ty chức tiện tính toán."

Tính toán làm sao lặng lẽ bỏ chạy được. Hắn yên lặng nghĩ.

Phiếu Phiếu bèn kể lại chuyện tranh đấu trong hậu cung sau khi án Phúc phi kết thúc cho Hứa Thất An nghe, to nhỏ kể hết, không sót cái nào.

Không ngoài sở liệu, hoàng hậu căm ghét Trần phi, gây khó khăn khắp nơi, lúc này mọi người mới biết, thì ra thập bát ban võ nghệ chốn hậu cung, Hoàng hậu nương nương tinh thông chẳng thua ai.

Trước kia chẳng qua là bà không muốn làm.

Sáng nào bà cũng bắt Trần phi tới thỉnh an, sau đó bắt bẻ bới móc một lỗi gì đó, cho cung nữ của mình ra mặt thay, "Phê bình" Trần phi, biến Trần phi thành trò cười của hậu cung.

Còn phạt quỳ, tát quấn đủ loại kiểu phạt.

"Ngươi nói hoàng hậu có phải là loại người rắn rết hay không." Nói tới chỗ giận, Phiếu Phiếu giận dữ đập mạnh tay nhỏ lên bàn.

Nương ngươi hại chết bào đệ duy nhất của người ta, đương nhiên hoàng hậu muốn nương ngươi chết rồi, dù quốc cựu chết rất là đáng kiếp! Hứa Thất An cau mày: "Còn gì nữa không?"

"Đương nhiên là còn, ngay hôm qua, đột nhiên mẫu phi trúng độc, thoi thóp. Người của Cảnh Tú Cung vội đi mời thái y, không ngờ, thái y đã bị người của Phượng Tê Cung cướp đi mất rồi."

"A? Thế sau đó thế nào." Hứa Thất An cả kinh.

Phiếu Phiếu lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà trong cung mẫu phi có dự trữ linh đan giải độc, mới giữ được mạng."

Hứa Thất An ý vị sâu xa “À” một tiếng.

Trúng độc hẳn là khổ nhục kế của Trần phi, mục đích để hãm hại hoàng hậu, hoàng hậu mất đi bào đệ quyết dùng chiêu cứng, cướp thái y đi, Trần phi không biết làm sao, đành phải lấy giải dược ra tự cứu.

"Bệ hạ phản ứng thế nào?" Hắn hỏi.

"Phụ hoàng không nói gì cả." Phiếu Phiếu nhướng mày lên, hừ mạnh một tiếng, biểu đạt mình bất mãn.

Ừm, Nguyên Cảnh Đế muốn thanh lý môn hộ, nên mặc kệ, cho các nàng quậy thoải mái, ít nhất mình chưa nhìn ra dấu hiệu Ngụy Công ra tay, nếu là Ngụy Công ra tay, hẳn Trần phi đã thành cái xác rồi.

Hứa Thất An đoán Nguyên Cảnh Đế hẳn đã thầm cảnh cáo Ngụy Uyên.

Nữ nhân của trẫm đấu sống chết với nhau là chuyện của trẫm, ngươi là ngoại thần, không cho phép nhúng tay!

Hứa Thất An cảm thấy Nguyên Cảnh Đế đúng là đồ tra nam, mình tốt hơn ông ta nhiều, bây giờ còn phải tích cực đi xử lý chuyện hậu cung nhà ông ta cháy nữa.

Hứa Thất An trầm ngâm một lát, hỏi dò: "Sao Hoàng hậu phải nhằm vào Trần phi, điện hạ ngài có biết không?"

Phiếu Phiếu vờ không nghe thấy, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở.

Hứa Thất An hiểu ngay, thầm than một tiếng trong lòng.

"Đi thôi, Bổn cung muốn đi đánh Hoài Khánh."

Vừa nói, Lâm An vừa rút một sợi roi mây từ dưới gầm bàn.

Ngươi đã chuẩn bị sẵn hết rồi! ! Hứa Thất An sợ ngây người.

"Điện hạ, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút "

Hắn vừa lên tiếng khuyên, Lâm An đã mím môi, nhìn hắn chằm chằm: "Ta biết, trong lòng ngươi vẫn hướng về Hoài Khánh."

"Nói càn!"

Hứa Thất An phản ứng rất mạnh, vỗ ngực: "Đi thì đi."

Hai người dẫn cung nữ và thị vệ, chạy thẳng tới Xuân Đằng Uyển.