TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 381: Khiêu chiến ngân la

Nữ nhân này nhìn chừng hơn ba mươi, dáng vẻ bình thường, nhan sắc cũng bình thường.

Mỹ nhân cỡ tuổi này Hứa Thất An đã gặp qua không ít, ví dụ như Trần quý phi; ví dụ như hoàng hậu; ví dụ như thẩm thẩm nhà hắn. Bàn về trị nhan sắc, bàn về dáng vẻ, người nào cũng ăn đứt cái nữ nhân này.

Nhưng nàng này có một sức sống mạnh mẽ mà những mỹ phụ kia không có.

Nét đẹp mạnh mẽ, đúng, chính là một kiểu đẹp phóng khoáng, mạnh mẽ.

Loại khí chất này mà lại xuất hiện trên một bà dì, đúng là hiếm thấy.

Hứa Thất An bụng nghĩ thế, ngoài miệng lại chối đây đẩy: "Hầu bao gì?"

"Hầu bao màu xanh nhạt, bên trong có hai mươi lượng hoàng kim." Nữ nhân chống hai bàn tay xuống bàn, nhìn xuống Hứa Thất An, nghiến răng nghiến lợi: "Trả lại cho ta."

Vàng, hoàng kim? ! Tim Hứa Thất An đập thình thịch, bề ngoài vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn tỏ vẻ không hiểu: "Vị đại thẩm này, ngươi làm mất hầu bao, mắc mớ gì tới ta?"

"Đại thẩm! ?" Nàng thét to.

Thẩm thẩm kia nổi giận, gương mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, trợn mắt nhìn Hứa Thất An.

Phản ứng này là sao, mình bao nhiêu tuổi trong lòng không đếm nổi hả? Hứa Thất An khoát tay, đuổi nàng đi: "Ta không nhặt được hầu bao của ngươi, mau cút."

Nữ tử hít sâu, gọi to: "Tới đây!"

Cửa cầu thang, ló ra mặt một đứa bé nhìn dáo dác, chính là đứa nhóc mới vừa nãy bị Hứa Thất An dọa chạy, cũng là đứa bé nhìn thấy hắn nhặt hầu bao.

"Chính là hắn, là hắn lượm hầu bao, còn uy hiếp ta." Đứa trẻ chỉ Hứa Thất An, nói to.

Tửu khách chung quanh đều quay qua nhìn, nữ tử yêu mị cũng nhìn qua, cười tủm tỉm xem cuộc vui.

"Nhóc con, tới đây." Hứa Thất An vẫy vẫy tay.

Đứa trẻ lắc đầu, nhìn Hứa Thất An vẻ cảnh giác.

Hứa Thất An móc trong ngực ra một viên bạc vụn, búng ra, viên bạc rơi xuống, lăn lăn tới chỗ đứa bé, hắn cười, nheo mắt nói:

"Ngươi nói lại lần nữa, vừa rồi ta không nghe rõ."

Đứa bé hớn hở nhặt mẩu bạc vụn, nói to: "Ta không thấy cái gì hết, không biết cái gì hết."

Hứa Thất An cười ha ha, "Đi mua kẹo hồ lô ăn đi."

Đứa bé vui vẻ chạy xuống lầu.

Hai đồng la đi theo cười to, hài hước nhìn nữ tử.

Tửu khách quanh đó cũng quay đi, không có hứng thú nhìn nữa, tiếp tục dồn sự chú ý vào tỷ đấu trên lôi đài.

Dù là tay mơ mới tới kinh thành, cũng biết Đả Canh Nhân là địa đầu xà của kinh thành, không chọc được. Nữ nhân kia nhìn một cái là biết loại người tóc dài óc ngắn, không biết sự lợi hại của Đả Canh Nhân.

Đừng nói lượm được hầu bao của ngươi, có lôi ngươi vào trong phòng bao lâm hạnh, mà ngươi không có chỗ dựa sau lưng, thì cũng thua thôi.

Nữ nhân nhìn chằm chằm Hứa Thất An một hồi, chợt nhoẻn miệng cười, lại có một vẻ quyến rũ khó tả.

Nàng ta thoải mái ngồi xuống, cầm chén đũa Hứa Thất An chưa động tới, không coi ai ra gì bắt đầu ăn, có vẻ là đã rất đói, lúc đầu ăn khá là nhanh, đến khi đã lưng lửng, lối ăn liền thay đổi, chuyển thành ưu nhã.

Nàng uống hớp rượu, nhìn Hứa Thất An, cười lạnh: "Ý, vị đại nhân này không trói tiểu nữ lại, giải đến nha môn hả?"

Hứa Thất An bình tĩnh đáp lại: "Đại thẩm, chút cơm mà thôi, không đến mức ấy."

Nữ nhân này hẳn là đến giờ cơm đói bụng, sờ mới biết đã bị mất hầu bao, liền quay lại đường cũ tìm, tìm tới chỗ hắn.

Đại thẩm! Nàng ta lại muốn nghiến răng nghiến lợi.

"Hừ, ta nói hắn hẳn là con ông cháu cha nhà nào đấy, chứ nếu không với tuổi này, làm sao lên làm ngân la được." Một thiếu hiệp bàn bên nói khẽ, giọng không ưa.

Thẩm thẩm kia nghe vậy, liếc Hứa Thất An một cái với ánh mắt khiêu khích.

"Không sai, ngay cả hầu bao của một đại thẩm mà cũng tham, là biết không phải thứ tốt rồi." Một thiếu hiệp khác rì rầm.

Nữ tử nghe thế, mặt không cảm xúc: "Ngươi dù gì cũng là một ngân la, người ta bàn tán nói xấu sau lưng, mà ngươi không giận hả?"

Nữ nhân này cũng nhỏ mọn ghê, Hứa Thất An cười hỏi: "Thế theo ngươi thì nên làm gì?"

Nữ nhân cả giận: "Đưa hết vào đại lao Đả Canh Nhân."

Đám thiếu hiệp bàn bên đều nghe thấy, nhưng không ai nói gì, ăn ý đều im lặng, cuối cùng vẫn là không dám chọc Đả Canh Nhân.

"Làm thế thì hơi quá, người ta chẳng qua chỉ là nói bậy vài câu thôi." Hứa Thất An nói xong, bổ sung: "Nhìn nghèo kiết thế kia, cũng chẳng bỏ ra được mấy lượng bạc, lãng phí tinh lực."

Đám thiếu hiệp giận mà không dám nói gì.

Nữ nhân không nói nữa, tiếp tục uống rượu dùng bữa, vừa ăn vừa hứng thú bừng bừng nhìn võ phu đánh nhau trên lôi đài.

Hứa Thất An không đuổi đại thẩm này đi, vì có cảm giác nàng không bình thường như bề ngoài.

Nói kỹ hơn thì, bề ngoài của nàng quả thật rất bình thường, không có dáng người nở nang hấp dẫn, không xinh đẹp động lòng người.

Nhưng thân phận của nàng hẳn là không bình thường, người bình thường chẳng ai dám mang nhiều tiền đi ra đường như vậy, tám lượng là nửa cân, hai mươi lượng đại khái là hơn một cân.

Không tính là nặng, dù là một đứa bé, cũng cầm nổi sức nặng này, nhưng hai mươi lượng bạc đối với một gia đình bình thường, chính là tương đương với một năm tích cóp.

Nếu là hoàng kim, vậy chính là một số tiền lớn khó mà tưởng tượng nổi.

Mà vị đại thẩm này, mặc trang phục phụ nhân bình thường, nhưng tóc thì rất là đen mượt, chỉ cắm một cây trâm gỗ tầm thường. Dùng ngôn ngữ đời trước của Hứa Thất An để hình dung thì là:

Người toàn mặc đồ vỉa hè, không quá một trăm đồng.

Nhưng mà, một thẩm thẩm ăn mặc tầm thường như vậy, mà đối với tên Đả Canh Nhân lòng dạ đen tối nhặt được hầu bao của mình, lại chỉ chống nạnh trợn mắt, không hề nổi điên với Hứa Thất An nhặt đồ không trả, cứ như số tiền bị mất chả là bao.

Đây là khí độ một người bình thường có sao?

Hai mươi lượng bạc, nếu nếu đổi lại là Hứa Thất An, hẳn hắn đã liều mạng với kẻ nhặt được tiền của mình mà không trả.

Nếu là hai mươi lượng hoàng kim, ô kê, lập tức chạy đi báo cảnh sát liền.

"Vị đại nhân này, tiểu nữ có thể bồi đại nhân vài ly không?"

Nữ nhân yêu mị bàn bên cầm ly rượu, dáng vẻ đàng hoàng lắc eo nhỏ đi tới.

Hứa Thất An lúc này mới nhìn ra nàng ta mặc váy dài xếp nếp, một sợi tơ quấn chặt lấy cái eo thon yêu kiều, cái dáng vẻ kia, chậc chậc.

Hắn theo bản năng khẽ liếc đại thẩm bên cạnh, nàng này mặc rất bảo thủ, áo vải rất dày, tới tuổi này rồi, vóc người e là chả còn gì đẹp đâu mà.

"Dĩ nhiên là được."

Hứa Thất An vội tỏ ý mời mỹ nhân vào ngồi, nhưng vấn đề là, bốn cái ghế đều đã đủ người rồi, đôi mắt hạnh quyến rũ nhìn một vòng, không ngồi được.

Nàng ta không dám đắc tội hai đồng la, nên dịu dàng nhìn nữ tử kia, cười nhẹ: "Thẩm thẩm ơi…"

Đại thẩm quay phắt qua, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp đầy công kích, quan sát từ trên xuống dưới một vòng, đại thẩm ‘à’ một tiếng giọng khinh thường, sau đó tiếp tục quay ra nhìn tỷ đấu.

Ánh mắt vừa rồi của nàng ta là sao? Ánh mắt đầy khinh miệt, khinh thường liếc nàng một cái! Đây là lần đầu tiên có nữ nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng!

Trước nay nàng đi tới chỗ nào, cũng trở thành tiêu điểm nhìn của các nam nhân.

Mỗi hành động lời nói của nàng trong mắt nam nhân, đều là phong tình vạn chủng, là câu hồn nhiếp phách, là máu dồn lên đầu.

Nữ nhân chỉ biết hâm mộ nàng, ghen tị nàng, oán thầm nàng.

Vậy mà cái đại thẩm lớn tuổi này, lại nhìn nàng với ánh mắt khinh thường trần trụi.

Hứa Thất An liếc đồng la bên trái, đồng la kia rất hiểu chuyện, cầm bội đao lên, cung kính nói: "Đại nhân, ty chức đi tuần phố."

Hứa Thất An "ừ" một tiếng, cười nheo mắt đưa tay ra dấu mời: "Nữ hiệp, mời ngồi."

Nữ tử xinh đẹp cười nhẹ, vuốt váy ngồi xuống.

Nàng quan sát Hứa Thất An rất lâu rồi, nam nhân này là một con mồi ngon, đầu tiên là có hình dáng anh tuấn, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, cặp mắt như vì sao, lấp lánh tỏa sáng.

Sóng mũi thật cao, mày kiếm thật đen, phối hợp thân thể cường tráng, gương mặt như tạc, một làn khí dương cương đập vào mặt.

Ngoài ra, càng làm nàng để ý là thân phận ngân la của Hứa Thất An. Tuổi còn trẻ mà đã làm được vị trí này, không phải có thiên phú bản thân rất ưu tú, thì cũng là trong nhà có trưởng bối tay cầm thực quyền.

Bất kể là loại nào, thì cũng đáng để nàng kết giao, thân cận.

"Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của đại nhân."

"Hứa Thất An, phương danh cô nương?"

"Dung Dung."

Dung Dung cô nương, có số hiệu không? Hứa Thất An cười: "Tên rất hay, tên như thiên tiên, người cũng đẹp như thiên tiên."

Dung Dung che miệng cười duyên, bổ sung: "Ta còn có một danh hiệu nữa, là Tiêu Hồn Thủ."

Hứa Thất An đặt ly rượu xuống, chăm chú quan sát Dung Dung cô nương, nàng này bị hắn nhìn chằm chằm trần trụi như vậy, cũng không để ý, ngược lại còn ưỡn ngực.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Hứa Thất An thầm nhủ, lão tử đây là có số đào hoa hả, hồi sáng mới nghe Nhị thúc nói bốn nữ hiệp xinh đẹp nhất kinh thành, tới trưa đã gặp được.

"Khụ khụ!"

Hắn đặt ly rượu xuống, tự giới thiệu mình: "Thì ra là Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, tự giới thiệu lại lần nữa, Bổn quan Hứa Thất An, gia thúc là đương sai Ngự Đao Vệ."

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung nghe thế, trong lòng có chút thất vọng.

Ngự Đao Vệ mặc dù là một trong kinh thành ngũ vệ, nhưng chức vụ quyết định quyền lực, không phải là nha môn hiển hách.

Nhưng Hứa Thất An lại bỏ thêm một câu, làm Dung Dung cô nương thay đổi nhận thức.

"Năm đó từng đi theo dưới quyền Ngụy Công, nhiều lần lập được chiến công trong chiến dịch Sơn Hải Quan. Chính nhờ điều này, ta mới có được một quan nửa chức ở nha môn Đả Canh Nhân.

"Dự vương là thế bá của ba, rất tâm đầu ý hợp với cha ta, thân phụ đại nhân là Bá tước, đáng tiếc đi sớm, không tranh thủ được tư tập tước cách cha truyền con nối, đến phiên ta, chỉ còn là một Tử tước nho nhỏ mà thôi."

Thúc phụ là thân tín Ngụy Công, thân phụ và Dự vương tâm đầu ý hợp, bản thân là ngân la còn là Tử tước. Dung Dung cô nương ngẩn người, nhìn Hứa Thất An không chớp mắt.

Nàng sớm đã được nghe ở kinh thành, huân quý nhiều như mây, tùy tiện đụng phải một người, nói không chừng trong nhà cũng có làm quan.

Nhưng mà, quan có cao hơn nữa, có cao bằng Ngụy Uyên không? Thân phận có cao quý hơn nữa, có cao quý bằng Dự vương không?

Dung Dung cô nương lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.

Kiếp trước vì xã giao, hắn ra vào hộp đêm không ít, khiêu khích loại nữ nhân này rất là quen tay, không phải hắn ham muốn gì cô nàng này, chỉ là Hứa Thất An hoài niệm cảm giác ngày xưa mà thôi.

Thỉnh thoảng nói vài câu lầy lội, vài câu nhạo báng, nữ tử tự xưng Dung Dung, tước hiệu Tiêu Hồn Thủ này cũng không giận hắn.

Đổi thành nữ tử đàng hoàng, đã sớm đỏ mặt mắng vào mặt: Phi, đồ háo sắc.

Người nào tính cách cứng cỏi, sắt thép chút, hẳn đã vung tay lên luôn.

Dung Dung nhìn về phía lôi đài, giọng như vừa hỏi vừa kiểm tra: "Hứa công tử cảm thấy, hai người kia, ai thắng ai thua?"

"Dĩ nhiên là thiếu hiệp dùng kiếm." Hứa Thất An không do dự.

"Người ngu cũng nhìn ra." Bà dì ngồi cạnh hừ lạnh một tiếng, khơi lại cảm giác tồn tại của mình.

Thiếu hiệp dùng kiếm kia từ đầu tới giờ luôn là đè hán tử dùng búa ra đánh, dáng vẻ như đi dạo sân vắng, kiếm pháp tuyệt diệu, luôn làm quần chúng ăn dưa hò reo ủng hộ.

"Trước Luyện khí cảnh, thực lực cao thấp nhìn vào thể trạng, hán tử dùng búa có khí lực lẫn thể trạng đều cao hơn thiếu hiệp dùng kiếm. Nhưng vì sao lại rơi vào hạ phong? Kiếm pháp của thiếu hiệp kia cũng chỉ được mỗi cái động tác võ thuật đẹp thôi." Hứa Thất An nói.

Bà dì không phản ứng, nhưng lặng lẽ vểnh tai lên.

"Ta đoán là diễn viên." Hứa Thất An vạch trần sự thật.

"Diễn viên?"

Dung Dung chưa từng nghe thấy cái từ này.

"Chính là kẻ gặp cảnh thì diễn trò." Hứa Thất An giải thích.

Dung Dung bừng hiểu ra, bội phục nói: "Thì ra là như vậy, Hứa đại nhân ánh mắt như đuốc."

Miệng nói, mắt rất phối hợp toát ra sự sùng bái.

Giở trò lão làng! Hứa Thất An không vạch trần, phối hợp nở nụ cười đắc ý.

Dung Dung cô nương này khí tức thâm hậu, ngậm mà không lộ, không phải tay mơ, nhất định đã nhìn ra mánh khóe trên lôi đài, chỉ có bà dì chanh chua là vẫn chưa nhìn ra, nên nửa tin nửa ngờ lời của Hứa Thất An.

Lúc này, trên lôi đài, thiếu hiệp bay lên tung một cước đạp trúng ngực đối phương, búa lớn trong tay hán tử rời khỏi tay, bay ra lôi đài.

Một hồi lâu sau, không còn ai lên đài thi đấu nữa.

"Ta ăn no rồi, trả hầu bao cho ta." Bà dì quyến luyến không thôi thu mắt về, quay qua trợn mắt nhìn Hứa Thất An.

Hứa Thất An giả vờ không nghe thấy, nàng kia cũng không dây dưa, chỉ nhìn Hứa Thất An hồi lâu, sau đó không nói một lời đứng dậy xuống lầu.

"Bóng lưng thật ra trông cũng khá." Đồng la còn lại cảm khái.

Nói xong, hắn phát hiện Hứa Thất An và Dung Dung cô nương đều quay qua khinh bỉ nhìn mình.

"Tiểu tử, hồi nhỏ bị thiếu tình thương của mẹ hả."

Hứa Thất An vỗ lên vai hắn, sau đó đưa tay vào ngực, móc ra một cái hầu bao màu xanh nhạt, mở ra nhìn một cái, một đĩnh vàng màu vàng chanh hiện ra.

"Uầy, đúng là hoàng kim thật." Đồng la trợn to mắt, mừng rỡ như điên: "Đại nhân, phát tài rồi phát tài rồi."

Hứa Thất An cột chắc hầu bao lại: "Loại của bất nghĩa này đừng có ham."

Nhẹ nhàng ném hầu bao ra ngoài lầu.

Dưới lầu vọng lên tiếng nữ nhân thét chói tai, hầu bao rơi trúng ngay mũi chân của bà dì, nàng ngồi xổm xuống, mắt ứa nước, nhe răng đau đớn, ngẩng đầu giận dữ trợn mắt nhìn lên lầu hai.

"Đại thẩm, mau về nhà đi." Hứa Thất An tốt bụng nhắc.

Bà dì cắn môi, nhặt hầu bao lên, cà nhắc rời khỏi.

Hứa Thất An tiếp tục so chiêu với Dung Dung cô nương, hai bên đều nỗ lực đánh hạ đối phương. Cái thời đại này, tra nữ không nên quá nhiều, các nàng thích phô trương lẳng lơ, sau đó biến thanh niên anh tuấn thành thần phục dưới váy mình.

Loại nữ nhân này, chính là trà xanh phiên bản cổ đại.

Hứa Thất An đã lâu không gặp phải tra nữ, rất vui vẻ so chiêu chơi với nàng ta.

Chừng một khắc sau, từ phía lôi đài chợt vọng tới tiếng rống giận: "Hứa Thất An, lăn xuống đây cho đại gia."

"? ? ?"

Hứa Thất An ngơ ngác nhìn ra, thấy một hán tử mặc áo vải cao to đứng trên lôi đài, người này thân cao tám thước, mặt vuông, cặp mắt lớn như chuông đồng.

Đứng ngạo nghễ trên lôi đài, khí thế hùng hồn.

Chỉ là dân thường xem náo nhiệt cũng nhìn ra khí thế của hảo hán này khác hẳn những hiệp khách giang hồ trước đó.

Hứa Thất An không hiểu, bụng nghĩ, mi là ai thế.

"Hứa đại nhân biết người này không?"

Dung Dung cong đôi môi đỏ, kiêng kỵ nhìn hán tử.

Hứa Thất An lắc đầu: "Không biết."

"Vậy thì đừng xía vào." Dung Dung giọng dịu dàng: "Người này ngoại thân thần quang lóe lên, là cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, Hứa đại nhân dĩ nhiên là không sợ hắn, nhưng chung quanh đều là dân thường, hai bên giao thủ, sẽ làm bị thương người vô tội."

Lời nói này thật là uyển chuyển, rất giữ mặt mũi cho Hứa Thất An. Nhưng trong lòng Dung Dung biết, mười Hứa Thất An e cũng không phải là đối thủ của cao thủ kia.

Dẫu gì hắn cũng là nhờ chiến công của tổ tiên mới làm được ngân la.

"Đả Canh Nhân ngân la Hứa Thất An, cút ra đây cho đại gia, dập đầu bồi tội, nếu không hôm nay đại gia bóp vỡ trứng ngươi." Hán tử la ầm lên.

"Oa"

Bách tính vây xem và khách giang hồ xôn xao.

Thì ra Hứa Thất kia An là Đả Canh Nhân, còn là ngân la? Từ khi Hào Hiệp Đài thành lập tới nay, cuối cùng cũng xuất hiện một khách giang hồ muốn khiêu chiến cao thủ nha môn.

Đám thiếu hiệp bàn bên sửng sốt, sau đó cùng rào rào quay qua nhìn Hứa Thất An.

Sắc mặt cả đám như từ một cái khuôn đúc ra —— cười trên sự đau khổ của người khác.

"Đi ra kêu cha, quỳ xuống dập đầu, nếu không hôm nào lão tử cũng sẽ lên đài kêu đó. Đả Canh Nhân ngân la Hứa Thất An, nhi tử, mau cút ra đây."

Tiếng rống đầy mạnh mẽ của hán tử truyền khắp toàn trường, thu hút rất nhiều khách xem náo nhiệt trong các tiệm rượu quán trà xung quanh.