TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 386: Công cụ hình người Chung Ly (2)

Đám người Tiêu Hồn Thủ Dung Dung tới quảng trường dưới Quan Tinh Lầu, lại bị tòa lầu cao nhất Đại Phụng này làm cho rung động.

Trước đây, họ đều đã ngắm nhìn nó từ xa, quả thật là cao vút trong mây, cắm thẳng vào bầu trời.

Nhưng tới gần thưởng thức, mới biết tòa lầu nhìn cao vút hùng kỳ vĩ ngạn này thật ra phần lớn đều là phần móng, chứ cao có hai tầng thôi.

Nhưng những khối đá xây móng của nó, khối to cũng to như chiếc xe ngựa.

Đứng trước tòa lầu cao này, mới thấy mình thật nhỏ bé.

"Sư phụ, chúng ta đi vào đi." Liễu công tử lặng lẽ nuốt nước miếng.

"Đi vào?"

Kiếm khách trung niên liếc mắt nhìn đồ nhi, lắc đầu: "Sư phụ chỉ vào một mình thôi, các ngươi ở ngoài chờ. Vào Ty Thiên Giám không dễ như vào đại nội cung đình."

Nếu ôm ý tưởng "Thử nhìn một chút", thì chuyện mất mặt này để ông ta ôm một mình thôi. Hơn nữa, một người mất thể diện chẳng khác gì không mất thể diện, cho đám vãn bối đi theo thấy, đó mới là mất thể diện thật.

Kiếm khách trung niên chỉnh lại áo mũ, đứng nghiêm, bước lên những bậc thang cẩm thạch đi lên.

"Hoa tiền bối" nhìn theo bóng lưng sư phụ, Liễu công tử hỏi mỹ phụ trung niên: "Sư phụ ta có thể lấy được pháp khí không?"

Hắn không cam tâm, Thất Tinh Kiếm ở Mặc Các được xếp vào hàng pháp khí cấp thượng, bây giờ bị hủy, về tông môn hắn nhất định sẽ bị trừng phạt.

Mấu chốt nhất là, hắn sẽ không được giao cho pháp khí nữa.

Đại danh của Ty Thiên Giám không ai không biết không người không hiểu, bất kỳ một khách giang hồ nào cũng mong mỏi lấy được một món pháp khí xuất phẩm của Ty Thiên Giám.

Cám dỗ này quá lớn, dù biết hy vọng mong manh, cũng vẫn nguyện ý làm mộng giữa ban ngày.

"Biết tại sao sư phụ ngươi nói tờ giấy đó là thứ người trẻ tuổi dùng để che giấu mặt mũi, bảo ngươi đừng mong đợi nữa không?" Mỹ phụ hỏi ngược lại.

Đám vãn bối lắc đầu.

"Vì Tống Khanh kia, là đệ tử thân truyền của Giám Chính đại nhân, ở Đại Phụng, có địa vị không hề thua kém hoàng đế hoàng tử, hiểu chưa."

Hiểu rồi, nên tờ giấy của ngân la trẻ tuổi đó, thật sự chỉ là để che mặt mũi thôi. Đường đường là hoàng tử giang hồ Đại Phụng, há một tấm giấy có thể xúi giục được sao.

Bên kia, kiếm khách trung niên leo lên những bậc thang bằng cẩm thạch trắng, đi lên lầu một, phòng khách nơi y giả cửu phẩm tụ tập.

Một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, đám Thuật sĩ áo trắng đều đang bận rộn, người nấu dược liệu, người xử lý dược liệu, phân loại vân vân.

"Ngươi là người phương nào?" Một Thuật sĩ áo trắng chào đón.

Kiếm khách trung niên vội cúi đầu, ôm quyền, cung cung kính kính: "Tại hạ Kiếm Châu Mặc Các Dương Ngọc Xuyến."

Kiếm Châu Mặc Các, chưa nghe nói! Thuật sĩ áo trắng khoát tay: "Ngươi nói thẳng, có chuyện gì?"

"Ta muốn gặp Tống Khanh, đây là một ngân la họ Hứa của nha môn Đả Canh Nhân giao cho ta." Kiếm khách trung niên lấy giấy ra, nhún nhường dâng lên.

Liễu công tử nếu nhìn thấy bộ dạng của sư phụ bây giờ, nhất định sẽ rất bối rối. Sư phụ luôn uy nghiêm mạnh mẽ với đám vãn bối bọn họ, nhưng đứng trước mặt một y giả không có tu vi gì này, lại vô cùng ngoan ngoãn.

Thuật sĩ áo trắng nhận lấy giấy, mở ra nhìn một cái, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc, bỏ lại một câu: Ở chỗ này chờ một chút!

Vội vã lên lầu.

Kiếm khách trung niên sững người, phản ứng của đối phương nằm ngoài dự liệu.

Không phải, tờ giấy này có thể đổi một cái pháp khí thật? Làm sao có thể!

Nhưng Thuật sĩ áo trắng vừa lên lầu đã nhanh chóng quay lại, tay cầm một món đồ, trả lời thắc mắc của kiếm khách trung niên một cách hoàn mỹ.

Đó là một thanh kiếm trông rất bình thường, không có hình dáng hoa lệ, vỏ và chuôi kiếm cũng chẳng khảm vàng nạm ngọc gì.

Rất đơn giản, thuần phác.

"Cho ngươi!"

Thuật sĩ áo trắng đưa tay tới, kiếm khách trung niên luống cuống tay chân nhận lấy xong, Thuật sĩ lập tức quay về làm tiếp chuyện của mình.

Ta cũng nên đi thôi! Kiếm khách trung niên không kịp xem bảo kiếm, ôm vào trong ngực, yên lặng lùi ra khỏi Ty Thiên Giám.

"Sư phụ đi ra rồi." Liễu công tử vui vẻ nói.

"Có, có pháp khí thật?" Dung Dung thấy kiếm khách trung niên ôm một thanh kiếm trong lòng.

Kiếm khách trung niên đi tới trước mặt mọi người, liếc nhìn pháp khí trong ngực, do dự: "Chúng ta rời khỏi nơi này."

Mỹ phụ gật đầu, nhưng ánh mắt không rời khỏi thanh kiếm có vẻ ngoài bình thường kia.

Mọi người đi một hồi, Quan Tinh Lầu dần lùi xa sau lưng, tới một nơi vắng vẻ, kiếm khách trung niên dừng lại, quan sát bảo kiếm trong ngực.

"Sư phụ, mau, mau lấy ra xem!" Liễu công tử trong lòng nóng như lửa, còn kích động hơn nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nằm trên giường.

Kiếm khách trung niên cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra, keng một tiếng, một làn kiếm quang sáng như tuyết chiếu vào mắt mọi người, làm họ đều theo bản năng nhắm mắt lại.

Kiếm này dài bốn thước, thân kiếm có hoa văn trời sinh, lưỡi kiếm tỏa ra những làn lệ khí lạnh buốt, ngón tay vừa chạm nhẹ, lập tức bị kiếm khí chém cho ứa máu.

"Kiếm khí tự sinh, là kiếm khí tự sinh."

Kiếm khách trung niên kích động, hai tay run rẩy, ánh mắt cuồng nhiệt: "Cực phẩm pháp khí, dù là thanh Thu Thủy Hàn của chưởng môn cũng thua xa thanh kiếm này."

Bịch bịch, bịch bịch… Liễu công tử nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.

Kiếm khí tự sinh, trên giang hồ, cái này thuộc về pháp khí nhất lưu.

"Sư phụ, mau cho ta xem một chút, mau cho ta xem một chút." Liễu công tử đưa tay ra cướp.

"Bốp!"

Kiếm khách trung niên tát văng tay hắn ra, đánh xong ông ta cũng sững ra, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, giống như thanh kiếm này là vợ ông ta, không cho phép người ngoài khinh nhờn.

"Sư phụ, sao ngươi đánh ta." Liễu công tử tủi thân.

Kiếm khách trung niên suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Kiếm này là nhất lưu pháp khí, có câu thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, thứ này đối với ngươi, không phải là chuyện tốt.

"Sư phụ vừa có một quyết định khó khăn, thanh kiếm này, tạm thời để sư phụ bảo quản, để sư phụ gánh vác mọi nguy hiểm. Khi nào tu vi ngươi đại thành, sẽ trả kiếm này lại cho ngươi.

"Được rồi, sư phụ tâm ý đã quyết, ngươi đừng nói thêm gì nữa. Dĩ nhiên, để bồi thường cho ngươi, sư phụ giao thanh kiếm tùy thân yêu quý của sư phụ cho ngươi. Thanh kiếm này bầu bạn với sư phụ hai mươi năm, như thê tử của sư phụ, ngươi phải quý trọng nó."

"!!!" Mặt Liễu công tử đầy u oán.

Cảnh tượng này Hứa Thất An không thấy, nếu không thì sẽ đầy cảm thông với Liễu công tử, nhớ lại hồi đó lúc hắn bị bố mẹ cũng lấy lý do y chang như vầy, lấy đi không biết bao nhiêu tiền lì xì và tiền tiêu vặt của hắn, tổn thất cả hơn tỷ đồng.

"Hứa công tử đó, rốt cuộc có thân phận gì?" Dung Dung cô nương lẩm bẩm.

Câu hỏi này không ai trả lời nàng ta được, mọi người đều im lặng, không biết nghĩ cái gì, có lẽ, trong đầu họ đều cùng hiện lên hình ảnh đồng la trẻ tuổi dương cương anh tuấn đó.

Mỹ phụ trung niên hâm mộ nhìn bảo kiếm, sau đó nghiêng đầu liếc đồ nhi đầy quyến rũ của mình.

Bà ta bỗng nhận ra, tối hôm qua chẳng xảy ra gì cả, mới là tổn thất lớn nhất.

Tiễn đám khách giang hồ Dung Dung đi rồi, Hứa Thất An ngồi ngoài tiền sảnh thổ nạp, quan tưởng, tu luyện tâm kiếm, sau đó nghiên cứu thuật Man Thiên Quá Hải, bất giác đã tới giờ ăn trưa.

Bụng réo lên inh ỏi, mới làm hắn tỉnh táo lại.

"Mặc dù học càng nhiều, mình càng có nhiều lợi ích, nhưng mình bây giờ bắt đầu có cảm giác thời gian không đủ dùng rồi.

"Không được, không thể học thêm tuyệt kỹ nữa, ham nhiều không nhai kĩ được, từ đầu đến cuối mình hẳn phải lấy《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》làm trụ cột, sau đó học thêm một ít kỹ năng hỗ trợ bổ sung.

"Cuối cùng đã hiểu tại sao hoàng đế các triều đại đều không đi theo võ đạo, thậm chí không thích tu hành, vì họ không có thời gian, một ngày chỉ có mười hai canh giờ, còn phải xử lý chính vụ, có là thiên tài đi nữa cũng không làm nổi."

Ăn xong bữa trưa, Chung Ly tới.

Đệ tử thân truyền của Giám Chính này tiếp tục mặc áo bào bằng vải gai thô, tóc tai bù xù, không thấy gương mặt, hơi cúi đầu.

"Ngươi không bị thương thì rất tốt." Hứa Thất An vỗ vai nàng.

"Đa tạ quan tâm." Chung Ly lễ phép.

Từ giọng nói, nàng hẳn từ 20 - 25 tuổi, nữ tử dưới 20 giọng nói lảnh lót thanh thúy, nữ tử 20 trở lên giọng nói mới có độ từ tính hấp dẫn.

"Ngươi không sao thì quá tốt, hôm qua có gặp nguy hiểm gì không?" Hứa Thất An hỏi.

"Tổng cộng gặp phải ba mươi sáu lần nguy cơ, hai mươi lần nguy cơ nhỏ, mười lần nguy cơ lớn, sáu lần nguy cơ sinh tử." Chung Ly đáp rất bình tĩnh, bộ dáng đã quen rồi: "Ta đều dính cả."

Giọng ‘đã thành thói quen’, vô hình làm cho người ta đau lòng. Hứa Thất An lại khẽ vỗ vai nàng:

"Cực khổ rồi, chữ viết của ngươi thế nào?"

"Khá tốt."

"Được, Chung sư tỷ, tiểu đệ muốn làm phiền ngươi một chuyện." Hứa Thất An cười nheo mắt.