"Thứ bốn trăm sáu mươi, Dương Chấn, học sinh Quốc tử giám. Thứ bốn trăm năm mươi chín, Lý Trụ Minh, người quận Hồ Thủy Thanh Châu..."
Nhân viên đứng trước "Công danh tường" đọc to, ngay khi hắn bắt đầu đọc, âm thanh huyên náo ồn ào không hẹn mà im bặt.
Mấy ngàn học sinh dựng lỗ tai lắng nghe, lúc nghe tới tên mình, người mừng đến chảy nước mắt, người vung cánh tay reo hò điên cuồng.
"Nhị Lang, sao vẫn chưa thấy tên ngươi?" Thẩm thẩm đã hơi sốt ruột.
"Nương, lúc này mới đến hạng hơn một trăm thôi.” Hứa Linh Nguyệt trấn an: "Không phải ngươi nói Nhị ca là hội nguyên sao."
Thẩm thẩm trừng mắt nhìn nữ nhi, nha đầu chết tiệt, ngay cả bà mà cũng dám nhạo báng.
"Nhị Lang, còn chưa tới ngươi."
Tới hạng thứ năm mươi, thẩm thẩm càng thêm lo lắng, cau mày.
"Chờ chút đi." Hứa Nhị Lang cau mày.
Lúc hát bảng đến trước hạng mười, mặt thẩm thẩm đã trắng bệch, nghĩ chắc nhi tử mình tám chín phần mười đã rớt bảng rồi.
Mắt Hứa Tân Niên cũng toát ra thấp thỏm và kích động, có khuynh hướng không thành công thì thành nhân, nhớ tới bài thủ Đi Đường Khó của đại ca, và tích lũy thường ngày của mình, trong lòng Nhị Lang có chút tự tin.
Cuối cùng, khi tiếng đọc to kia gọi rằng: "Kim khoa hội nguyên, Hứa Tân Niên, học sinh Vân Lộc thư viện, người kinh thành."
Thì tai thẩm thẩm nổ "Oanh" một tiếng, như có tiêu lôi nổ tung, cả người bà run lên.
Tiếng sấm này cũng nổ vang vào tai mấy ngàn học sinh, nổ vang vào tai các Đả Canh Nhân quanh đó, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu họ là: Không thể nào!
Học sinh Vân Lộc thư viện không thể nào trở thành hội nguyên, Nho Gia chi tranh chính thống đã kéo dài hơn hai trăm năm, học sinh Vân Lộc thư viện luôn bị chèn ép trong quan trường, đây là sự thật không ai chối cãi.
Dưới một bối cảnh như vậy, làm sao hội nguyên lại có thể là một học sinh Vân Lộc thư viện?
Đã từng có một "Hội nguyên" là người có học của Vân Lộc thư viện, chính là Tử Dương cư sĩ hai mươi năm trước, nhưng, Tử Dương cư sĩ là bậc nào cơ chứ?
Đó là Tứ phẩm đại nho.
Hai mươi năm sau, ông ấy trở thành hội nguyên, thậm chí trở thành Trạng nguyên, cũng hoàn toàn là hợp tình hợp lý, người ta vốn là một tiềm long.
Nhưng, bây giờ lại có thêm một người nữa, cũng xuất thân là người có học của Vân Lộc thư viện, từ trong thiên quân vạn mã mở ra đường máu, trở thành hội nguyên.
Có phải có nghĩa hắn cũng có đại nho chi tư?
Nhất thời, không ít người tim đập thình thịch.
Những người này đều là phú hào tới nghe bảng để bắt tế, hoặc là sĩ đại phu.
Bảng hạ bắt tế từ xưa đã có, tới năm Nguyên Cảnh Đại Phụng, tuy không tới mức nói là thịnh hành, nhưng những gia tộc tới nghe hạnh bảng để xem con rể vẫn không hề ít.
Bọn họ chờ một người có học tư chất xuất chúng, có tiềm long chi tư, ví dụ như "Hội nguyên" Hứa Tân Niên hiện giờ.
Bảng hạ bắt tế có nghĩa là, các đại hộ sau khi nghe hạnh bảng, nhìn trúng người có học nào, sẽ lập tức phái người tới nhà đó làm mai, tốc độ càng nhanh càng tốt.
Một khi làm mai thành công, hôn sự được quyết định, người khác có muốn cướp, cũng không cướp được.
Thời đại trọng lễ phép này, cũng không phải không có trường hợp lôi sư môn trưởng bối ra làm áp lực, cho một viên tụ khí tán, nói hủy cưới liền hủy cưới, trừ phi không muốn cẩm tú tiền đồ.
"Hứa Tân Niên là vị nào?"
"Hứa Tân Niên Hứa lão gia là vị nào?"
Trong đám người không ngừng vang lên những tiếng hỏi.
Một học sinh nhìn quanh, cách nhau qua biển người, nhìn thấy Hứa Tân Niên mặt vẫn còn đang đờ đẫn, gào to: "Từ Cựu, chúc mừng! Hứa Tân Niên ở chỗ đó kìa!"
Rào rào rào... . . những người đầu tiên ào qua không phải là học sinh, mà là những người cố tình tới nghe hạ bảng để bắt tế, dẫn tùy tùng vây quanh Hứa Tân Niên tầng tầng lớp lớp.
"Hứa hội nguyên đã có hôn phối chưa? Trong nhà Bổn quan có một nữ nhi, năm nay mới vừa mười sáu, xinh đẹp như hoa. Nguyện gả cho công tử làm vợ."
"Nhà Bổn quan cũng có nữ nhi chưa gả, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ."
Hứa Tân Niên không ngừng lùi ra sau.
Xuân Nhi dợm chân đi ra nhìn một hồi, vui vẻ nói: "Bảng hạ bắt tế ghê gớm thật, tiểu thư, không ngờ hội nguyên chính là thư sinh tuấn tú kia."
Tiếng nói vừa dứt, rèm xe lại được vén lên, Vương tiểu thư gương mặt vui vẻ, gò má phinh phính thò đầu ra nhìn:
"Xuân Nhi, về thôi."
Bên này, Hứa Tân Niên chưa từng gặp phải chiến trận như này, cau mày.
Đang muốn miệng phun mùi thơm, quát đám người không thức thời này ra, thì chợt nhìn thấy có mấy người giang hồ trông không có ý tốt xông tới, chen vào đám tùy tùng đang tạo thành bức tường phòng vệ xung quanh, có ý đồ xấu với nương và muội muội.
Tùy tùng bị đẩy không ngừng lùi ra sau, thẩm thẩm và Linh Nguyệt sợ hét ầm lên.
"Dừng tay!"
Hứa Nhị Lang hét lớn.
Nhưng chỉ vô ích, hắn không cản được nhiều người như vậy.
"A, đồ lưu manh vô lại, bản lãnh thì không, nhưng khả năng đục nước béo cò thì hay ghê." Kiếm khách trung niên từ xa nhìn thấy cảnh ấy, vô cùng khinh thường.
Nhưng ông ta cũng không để ý lắm, loại hỗn loạn nho nhỏ này sẽ bị Đả Canh Nhân và quân lính ngăn chặn nhanh thôi, chỉ là hai nữ tử dung mạo tuyệt sắc kia e là phải bị kinh sợ một phen.
"Dừng tay!"
Đột nhiên, một tiếng quát đinh tai vang lên, lúc này không còn là tiếng nổ trong lòng, mà là tiếng sấm lôi đình nổ thật, chấn cho cả ngàn người ở đó choáng váng ù tai hoa mắt.
Hỗn loạn lập tức dừng lại.
Trên tường Cống Viện, một người trẻ tuổi mặc đồng phục Đả Canh Nhân, thêu ngân la đứng ở đó, một tay hắn đặt lên chuôi đao, ánh mắt sắc bén quét qua đám khách giang hồ đang gây chuyện kia.
Cùng lúc đó, quân lính và Đả Canh Nhân cuối cùng cũng đã vẹt dòng người, chạy tới nơi.
Vừa nhìn thấy Hứa Thất An, thẩm thẩm lập tức như trút được gánh nặng, đã có chỗ để dựa, hai nương nữ đều thở phào.
"Lôi những kẻ quấy rối kia đi." Hứa Thất An chỉ đám người giang hồ, các đồng la ở đó lập tức xông tới bắt người.
Đám học sinh có người nhận ra Hứa Thất An, ngạc nhiên mừng rỡ, hô: "Là Hứa thơ khôi!"
"Ra mắt Hứa thơ khôi!"
Rất nhiều học sinh kinh thành chắp tay chào, thái độ rất là cung kính, như đang hành lễ ra mắt với tiền bối, sư trưởng.
Trên thực tế, Hứa Thất An quả thật cũng xứng đáng được đãi ngộ như vậy, chỉ bằng mấy bài thơ kiệt tác truyền đời kia của hắn, dù có là người có học ngạo mạn, cũng không dám kiêu căng trước mặt hắn.
Nhưng học sinh ngoài kinh thành không biết thân phận Hứa Thất An, thấy hắn là một Đả Canh Nhân, nên rất khinh thường, nhưng bây giờ thái độ của sĩ tử kinh thành đã làm họ nhận ra, ngân la trẻ tuổi này có thân phận không bình thường.
"Huynh đài, người này là ai? Khoe khoang như vậy, trông chỉ là một võ phu thôi mà."
"Ngươi không biết hắn à? Vậy ngươi không phải người kinh thành rồi. Vị đại nhân này tên là Hứa Thất An, Hứa Thất An ám hương phù động nguyệt hoàng hôn."
"Thì ra là hắn, quả là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm, quả thật là nhân trung long phượng, làm người ta chỉ nhìn thôi cũng sinh lòng kính ngưỡng."
Đến lúc này, học sinh các nơi đều được biết người này là ai. Người được ăn theo Hứa Thất An là rất nhiều, chỉ bằng việc đọc lại những bài thơ của hắn, rất nhiều người có học Đại Phụng khi ngâm thơ uống rượu được người ta ái mộ.
Thế là, vô số học sinh chắp tay, hô to "Hứa thơ khôi" .
"Thật oai phong!" Hứa Linh Nguyệt lẩm bẩm.
"Thật oai phong!"
Từ xa, Dung Dung cô nương nhìn người tuổi trẻ đứng trên tường, ánh mắt có kính ngưỡng.
"Rõ ràng ta mới là nhân vật chính mà!" Hứa Tân Niên lầm bầm.
Hứa Tân Niên chẳng những trúng cống sĩ, còn là cống sĩ đầu giáp: Hội nguyên!
Đây là chuyện cả nhà đều không ngờ tới.
Thẩm thẩm vui vẻ như một cô nương trẻ tuổi, suýt nữa thì vui tới ngất đi.
Nhị thúc cũng rất vui, quyết định phải bày tiệc rượu lớn trong nhà, mời đồng tộc và đồng liêu tới uống rượu. Bây giờ Hứa gia rộng rãi, có bày tiệc ăn uống ba ngày ba đêm cũng không áp lực chút nào.
Ăn xong bữa trưa, Hứa Nhị Lang gác đũa, nhìn về phía Hứa Thất An: "Đại ca hôm nay còn phải tuần phố không?"
Hứa Thất An lắc đầu.
Hắn là ngân la, tuần phố bình thường là nhìn tâm tình, không phải là chuyện bắt buộc. Hơn nữa, bây giờ hạnh bảng đã yết, mấy ngàn học sinh ai đã về nhà nấy, tìm nương của mình, áp lực trị an không còn nặng như hồi sáng.
Hứa Nhị Lang gật đầu, đứng dậy, đặt một tay trước bụng, một tay đưa ra sau lưng, nhàn nhạt nói: "Vậy làm phiền đại ca chút, trông nom cửa nhà giúp ta, sau giờ ngọ nhất định sẽ có những con ruồi đáng ghét tới quấy rầy, ta, không gặp ai hết!"
Tư thế thường thấy ở những lão phu tử đức cao vọng trọng, hoặc các quan viên.
Hắc, tiểu lão đệ còn giả trâu bò... . . khóe miệng Hứa Thất An giật giật.
Cái tính ngạo kiều của Hứa Tân Niên, chính là di truyền từ thẩm thẩm, nhưng cái độc mồm độc miệng là tự do hắn nghĩ ra, công phu mắng người của thẩm thẩm rất tầm thường, nếu không đã không bị Hứa Thất An chọc cho gào điên lên.
Hứa Thất An về phòng, ngồi trước bàn đọc sách, suy nghĩ cho tiền đồ của Hứa Nhị Lang.
"Nhị Lang trúng hội nguyên, đây là việc mình không sao đoán trước được. Tiếp theo, sau một tháng nữa, chính là thi Đình; sau thi Đình, hậu thủ mình chuẩn bị sẵn có thể bắt đầu sử dụng được rồi. Lại Bộ Tuyển Ti Triệu Lang trung... . . .
"Lưu nhiệm kinh thành chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, nếu muốn để cho Nhị Lang trở thành một người có ích cho mình, vậy thì phải tìm chỗ dựa cho hắn. Nếu không, với thân phận là học sinh Vân Lộc thư viện của hắn, cả đời cũng chỉ ngụp lặn trong nha môn mà thôi... . . .
"Ngụy Công bây giờ không còn là Đô sát viện Tả Ngự Sử, không biết vị trí quan trọng như vậy có lấy lại được hay không. Nhưng Nhị Lang không thể đầu dựa vào Ngụy Uyên, không thể có bất kỳ dây dưa rễ má nào với ông ấy, nếu không sẽ bị giống như mình, bị đóng cái dấu "Yêm đảng" lên người.
"Trứng gà không thể thả hết trong cùng một cái giỏ, mình phải nghĩ cách cho hắn tìm một núi dựa, như vậy, sau này, hai huynh đệ mới có hy vọng song kiếm hợp bích, chế phách triều đình."
Hứa Thất An đã từng nói, sẽ bồi dưỡng Hứa Tân Niên thành Đại Phụng Thủ phụ, đương nhiên đây chỉ là nói giỡn, nhưng hắn quả thật có ý tưởng "Cất nhắc" Hứa Nhị Lang.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, đắc tội nhiều người như vậy, ý tưởng này của hắn đã càng ngày càng trở nên thêm sâu sắc.
Đầu tiên, bản thân Hứa Nhị Lang đã có thiên phú rất tốt, đi theo hệ thống Nho Gia chính thống, tâm cơ thủ đoạn cũng không tệ, vào quan trường lịch luyện mấy năm, tuyệt đối là một đồng đội thần.
Nhưng xuất thân từ Nho Gia chính thống cũng có điểm yếu rất lớn, đó là con không mẹ (không có chỗ dựa)!
"Hoài Khánh công chúa là nữ lưu một phương, ta nghĩ nàng âm thầm bồi dưỡng thế lực, nhưng cái Nhị Lang cần là một núi dựa vững chãi, chứ không phải một cái đảng ngầm.
"Thái tử từng đưa ra lời mời chào, nhưng sau án Phúc phi, mình với bà mẹ vợ Trần phi đã trở nên quyết liệt, nên chỗ Thái tử không cần xem xét nữa. Hơn nữa, đẳng cấp của Thái tử quá thấp, không xứng với Nhị Lang. Với lý do tương tự, Tứ hoàng tử cũng pass."
Lọc trong đầu một lần, hắn phát hiện trong tập đoàn quan lại, lại không tìm được một chỗ dựa thích hợp.
Phù, thôi, chuyện này không gấp. Chờ thi Đình xong, chuyện của Nhị Lang liền tạm chấm dứt ở đây, việc tiếp theo là mình phải để ý đoàn sứ giả của Phật Môn, và Thiên Nhân tranh của Lý Diệu Chân và Sở Nguyên Chẩn... . Ài, cái thứ đạo thống tranh này là phiền toái nhất, Hứa Thất An day mi tâm, lầm bầm:
"Còn đối với mình, mau sớm tấn thăng Đồng Bì Thiết Cốt cảnh mới là quan trọng nhất."
Hắn rửa mặt xong, đi ra cửa, Hứa ngân la vô cùng bận rộn, làm gì có thời giờ làm thần giữ cửa cho một Hứa Nhị Lang.
Cưỡi con ngựa cái nhỏ, dắt theo luôn con ngựa của Chung Ly đi ra, Hứa Thất An vung roi chạy vào hoàng thành, dùng ngọc bội Lâm An ban cho, đi tới Thiều Âm Uyển.
Hứa Thất An đột nhiên viếng thăm, Lâm An bày tỏ rất là thích, bảo cung nữ dâng trà tốt nhất, bánh ngọt ngon nhất lên chiêu đãi cẩu nô tài.
"Điện hạ dạo này thế nào?" Hứa Thất An hỏi.
Lâm An thở dài, đôi mắt hoa đào không còn lúng liếng, ũ rũ cúi đầu: "Mẫu phi hôm nào cũng khóc lóc với ta, bảo bị hoàng hậu ở hậu cung ăn hiếp, chắc không sống nổi nữa."
Người sau lưng Trần phi đâu, không ra tay trợ giúp hửm... .. Ừ, Trần phi là một tuyển thủ cung đấu hợp cách, đâu có tới mức gì như thế, hẳn là cố ý giả bộ đáng thương với Lâm An thôi, muốn thử tìm đường cong cứu nước... . Hứa Thất An kinh ngạc:
"Hoàng hậu lấn hiếp người quá đáng, điện hạ ngài trơ mắt nhìn Trần phi ở hậu cung chịu nhục sao?"
"Nhưng ta không đấu lại Hoài Khánh mà, hơn nữa, ta cảm thấy mẫu phi cũng đâu có thảm như mẫu phi nói." Nàng ấm ức nói.
"Ngươi tìm bệ hạ chưa." Hứa Thất An hỏi dò.
"Các ngươi đi xuống đi." Lâm An bảo cung nữ.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, rất lâu không có ai nói gì.
"Cẩu nô tài..."
Nàng gọi hắn, giọng vô lực.
"Ừ, điện hạ nói đi."
"Lúc Thái tử ca ca bị giam vào Đại Lý tự, ta từng tới cầu phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không chịu gặp ta, ta đứng trong gió lạnh suốt hai giờ, vẫn là Hoài Khánh đuổi ta về... . ."
Lâm An khổ sở cúi đầu xuống, như con thú nhỏ tự ti, "Khi đó ta đã nghĩ, có lẽ phụ hoàng không hề yêu thương ta như thế. Thái tử ca ca xảy ra chuyện, các ca ca muội muội cũng không tới tìm ta chơi nữa, ta mới biết thì ra bọn họ cũng không phải là thích ta thật... . ."
Hàng mày nàng rũ xuống, đôi mắt hoa đào quyến rũ trong veo kia ảm đạm sầu muộn, đâu mà ra công chúa, rõ ràng là một nữ tử đáng thương đầy ấm ức.
Hứa Thất An biết đây là Lâm An điện hạ đã rất tin tưởng hắn, nên mới ở trước mặt hắn mà gỡ đi sự kiêu ngạo của một công chúa, để lộ bản thân, nàng không quá đần, nhưng cũng chưa phải là một nữ tử thông minh.
Những chuyện này hẳn là nàng đã giấu trong lòng lâu lắm rồi nhỉ... . . Ít nhất sau khi Thái tử xảy ra chuyện, nàng đã nhận ra sự thật này... . nhưng nàng không biểu hiện ra, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo của mình.
Cho đến khi án Phúc phi kết thúc, nàng mới hậu tri hậu giác nghĩ ra chân tướng phía sau vụ án... . . Lúc ấy nàng cảm thấy thế nào? Bi thương, vô dụng, thất vọng?
Vị công chúa này bề ngoài kiêu ngạo tự do phóng khoáng, nhưng bề ngoài dữ dằn đó chỉ là một con cọp giấy, khi bị ấm ức chỉ biết la ầm lên, đến khi trái tim bị đau đớn thật sự, thì nàng lại yên lặng chịu đựng.
Về bản chất là một nữ tử luôn nhẫn nhục chịu đựng, đẹp nhưng cũng là ngoài mạnh trong mềm.
Mắt Lâm An dần nhòe đi, nói ra được những lời này, trong lòng nàng thấy cũng dễ chịu hơn, mặc dù cẩu nô tài không cho được nàng cái gì, ngay cả chủ trì công đạo giúp nàng trước mặt Hoài Khánh cũng do do dự dự, nhưng hắn có thể vì nàng mà đi đắc tội Hoài Khánh, trong lòng Lâm An đã rất vui vẻ.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên đầu nàng, xoa xoa.
Lâm An kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, cẩu nô tài đã đi tới bên cạnh mình, trong mắt hắn là sự bất đắc dĩ bi thương không tranh không hận.
"Điện hạ, ta sẽ phụng bồi ngươi."
Mặt Lâm An khẽ đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi, ngươi đừng có xoa đầu ta... . Ta sẽ nổi giận đó."
Hứa Thất An đại nghịch bất đạo, vi phạm mệnh lệnh của công chúa điện hạ, còn tăng thêm lực xoa đầu, làm tóc nàng rối loạn.
Lâm An trợn to mắt nhìn hắn, như muốn dùng uy nghiêm công chúa của mình để ép cẩu nô tài lùi lại, nhưng đôi mắt nàng là đôi mắt quyến rũ đa tình, không có lực sát thương.
Lâm An cúi đầu xuống.
Đối phó loại nữ tử này, phải bá đạo, đeo bám mới là phương thức tốt nhất... . . Đổi thành Hoài Khánh, có khi một một kiếm thọt chết rồi... .
Bầu không khí mập mờ giữa hai người dần tăng lên.
Hứa Thất An kịp thời rút tay về, mò trong ngực ra quyển truyện Tình Thiên Đại Thánh, để xuống trước mặt Lâm An, cười nói:
"Đây là quyển sách ty chức vô tình lấy được, rất thú vị, công chúa thích nghe đọc truyện, chắc hẳn cũng sẽ thích xem. Có điều, nhất định không được nói là ta đưa."
U sầu của Lâm An nhất thời bị Tình Thiên Đại Thánh hấp dẫn.
"Nếu cảm thấy ở trong cung không thú vị, thì dời về Lâm An phủ, như vậy ty chức có thể hôm nào đó tới tìm ngươi chơi, còn có thể len lén dẫn ngươi đi ra ngoài."
Trò chuyện mấy câu xong, hắn cáo từ rời khỏi.
"Hứa Thất An!"
Lâm An kêu hắn lại, bạnh hàm lên, dữ dằn uy hiếp: "Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài, nếu không, nếu không... . ."
Muốn nói "Nếu không thì chém đầu ngươi", nhưng lại có chút không bỏ được.
"Biết rồi." Hứa Thất An đáp.
... . . .
Hứa Thất An rời khỏi Thiều Âm Uyển, nói với Vũ Lâm Vệ, "Bổn quan còn có việc cầu kiến trưởng công chúa, ngươi dẫn ta đi."
"Cái này không hợp quy củ." Vũ Lâm Vệ lắc đầu.
"Ta có thể đứng ở ngoài cung chờ, vậy là hợp quy củ rồi chứ gì." Hứa Thất An tỉnh rụi đưa qua một tấm ngân phiếu mười lượng bạc.
Vũ Lâm Vệ đồng ý, dẫn Hứa Thất An rời khỏi hoàng cung, để cho hắn ở ngoài cung chờ, mình đi vào truyền đạt.
Chưa tới một nén nhang, Vũ Lâm Vệ trở lại: "Hoài Khánh công chúa cho mời."
Hứa Thất An khẽ cong môi, đặt bàn tay lên ngực, thầm nhủ, Hoài Khánh a Hoài Khánh, để ta cho nàng biết uy lực của câu chuyện về bá đạo nữ tổng tài và ngu bạch ngọt tiểu sinh nha.
Nhất định sẽ đâm trúng vào điểm thoải mái của nàng.