TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 390: Phật quang

Ba Đại Nho ăn ý không nói gì, trao đổi ánh mắt với nhau.

Viện trưởng Triệu Thủ thấy vậy, đưa tay nhận lấy tờ giấy, chậm rãi mở ra, sau đó chìm vào im lặng.

Thấy Triệu Thủ khác thường, Trương Thận gọi dò: "Viện trưởng?"

Nhưng viện trưởng không trả lời, miệng khẽ lẩm bẩm, chìm sâu vào suy tư, không thoát ra được.

Qua một lúc lâu, Triệu Thủ vuốt râu cười: "Thơ hay! Bài thơ này, ta muốn tự tay khắc vào Á Thánh Điện, để nó trở thành một phần của Vân Lộc thư viện, tương lai con cháu đời sau khi nhớ lại đoạn lịch sử này, có bài thơ này là đủ.

"Tối nay ba người các ngươi tới nhã cư ta uống rượu, chúng ta uống thỏa thích đến sáng."

Ba Đại Nho vô cùng khó tin, viện trưởng Triệu Thủ là người đứng đầu Nho Gia hiện giờ, sao có thể thất thố vì một bài thơ như vậy.

Dù là các kiệt tác làm người ta phải vỗ bàn khen hay như "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn" hay "Cả thuyền thanh mộng áp tinh hà", viện trưởng cũng chỉ mỉm cười khen một câu mà thôi.

"Các ngươi tự xem đi!" Triệu Thủ đưa tờ giấy ra.

Trương Thận nhận lấy, cùng hai Đại Nho cùng xem, nét mặt cả ba khựng lại, sau đó giống hệt Triệu Thủ, chìm sâu vào suy nghĩ, không thể hồi thần.

"Đường đi khó, đường đi khó, nhiều đường rẽ, đường nơi đâu. Sẽ có một ngày thuyền cưỡi gió, buồm mây rẽ sóng vượt biển khơi." Lý Mộ Bạch tuôn nước mắt, giọng thương cảm:

"Bài thơ này, chính là viết cho Vân Lộc thư viện chúng ta."

Trương Thận và Trần Thái siết chặt nắm tay, họ đã hiểu vì sao viện trưởng thất thố, Lý Mộ Bạch nói không sai, bài thơ này là viết cho Vân Lộc thư viện.

Nhớ lại suốt hai trăm năm từ khi Quốc Tử Giám thành lập, Vân Lộc thư viện chìm vào thời kì tối tăm nhất, học sinh đốt đèn học hành cực khổ, hăng hái hướng lên, đổi lại chỉ nhận được sự thờ ơ, một bầu nhiệt huyết không có chỗ để thi thố, đầy bụng tài hoa không chỗ để thi triển.

‘Dừng ly quăng đũa không ăn nổi, rút kiếm nhìn quanh lòng hoang mang!’

Câu thơ cuối cùng, chính là câu thơ thần, làm các Đại Nho bừng bừng hào khí, tâm tình kích động.

Sức mạnh lớn nhất của thi từ là sự đồng cảm cộng hưởng, bài thơ này đã hoàn toàn chọc trúng vào nỗi lòng của Triệu Thủ và ba Đại Nho.

"Viện trưởng... ."

Trương Thận tằng hắng, thoát ra khỏi sự kích động, thẽ thọt: "Hứa Từ Cựu là đệ tử của ta, là ta ngậm đắng nuốt cay dạy dỗ ra."

"Cẩn Ngôn, cực khổ, cực khổ." Triệu Thủ giọng vui mừng.

"Đào tạo nhân tài cho thư viện, Trương Cẩn Ngôn ta không bao giờ đổ trách nhiệm cho bất chứ ai, nói gì tới hai từ khổ cực." Trương Thận ngôn từ lẫm liệt:

"Nhưng mà, ta có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng viện trưởng có thể thỏa mãn cho."

Trần Thái và Lý Mộ Bạch trong nháy mắt dựng lên cảnh giác.

Triệu Thủ ôn hòa: "Yêu cầu gì?"

"Lúc ngài tự tay khắc thơ, nhớ ở đằng sau tên của Từ Cựu viết thêm mấy chữ nhỏ: Sư Trương Thận, tự Cẩn Ngôn, nhân sĩ Kinh Châu."

Triệu Thủ còn chưa kịp trả lời, Trần Thái và Lý Mộ Bạch đã giành nói trước: "Ta phản đối!"

Trương Thận giận dữ: "Học trò ta viết thơ, ăn nhập gì tới các ngươi, làm gì đến phiên các ngươi phản đối?"

"Chó má!"

Hai Đại Nho phùng mang trợn mắt, không chút khách khí vạch trần: "Học sinh của ngươi tài nghệ thế nào, trong lòng ngươi không biết chắc? Bài thơ này là do ai viết, ngươi dám nói không biết không?"

Trương Thận đương nhiên là biết, Hứa Từ Cựu là học sinh của ông, học sinh mình cân lượng bao nhiêu, làm lão sư đương nhiên biết rõ hơn bất cứ ai.

Thậm chí làm sao Hứa Từ Cựu đoán trúng được đề, Trương Thận còn cho rằng, đó là nhờ Hứa Thất An thỉnh Ngụy Uyên hỗ trợ.

"?"

Trong đầu Triệu Thủ hiện ra dấu hỏi, vẫy tay ngăn chặn thính giác của học sinh báo tin đứng ngay ở đó, trầm giọng: "Các ngươi mới nói gì? Bài thơ này không phải Hứa Từ Cựu làm?"

Trần Thái hừ một tiếng: "Hứa Từ Cựu là sở trường sách luận, thi từ chỉ được bình thường, làm sao làm ra được kiệt tác phấn chấn lòng người bậc này."

Lý Mộ Bạch tiếp lời: "Còn chả phải là học sinh Hứa Thất An của ta làm ra sao!"

"Trở thành học sinh của ngươi hồi nào?" Trương Thận giễu cợt: "Đó cũng là học sinh của ta, nên, bất kể thế nào viết tên ta đều không sai."

Ba Đại Nho ầm ĩ lên cãi nhau.

Viện trưởng Triệu Thủ nghe một hồi, đại khái hiểu ra. Bài thơ này không phải là Hứa Từ Cựu làm, mà là đường huynh được nho lâm khen là thơ khôi kia làm hộ.

Nói như vậy, Hứa Từ Cựu cũng là ăn gian.

"Đúng rồi, Hội nguyên này của chúng ta chuyên về cái gì?" Triệu Thủ hỏi.

Nho Gia chú trọng nhân phẩm, Đại Nho cấp bậc càng cao, càng chú trọng tính tình, nói trắng ra là, mỗi Đại Nho đều có tiêu chuẩn cực cao về hành vi thường ngày.

Nhưng điều này không có nghĩa tất cả thành viên Nho Gia đều là thánh mẫu, trừ lúc Lập Mệnh cảnh, thứ được lập phải là “mệnh” của thánh mẫu, nếu không, các tiểu tiết có thể bỏ qua, không sao cả.

Nhưng bản thân chuyện ăn gian không phải là tiểu tiết.

"Trị quốc và binh pháp!" Trương Thận đáp, ông vốn là lấy binh pháp để thành Đại Nho.

Trị quốc là kỹ năng mỗi một học sinh Nho Gia đều phải học tập, dựa trên căn bản này, học sinh Nho Gia còn được chọn thêm chương trình học từ 12 chủ tu.

Có học sinh chủ trị lễ ký, có học sinh chủ trị trung dung, Hứa Từ Cựu chủ trị binh pháp.

Triệu Thủ nghe vậy, yên tâm gật đầu, nếu là chủ trị binh pháp, vậy thì không vấn đề gì, sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì tới tấn thăng trong tương lai.

"Các ngươi không cần vì một bài thơ mà cãi nhau, ta nghĩ, Hứa Thất An là mượn tay đường đệ, tặng bài thơ này cho thư viện. Đối với chúng ta, đây mới là món quà lớn nhất." Triệu Thủ nói.

"Viện trưởng nói đúng." Ba Đại Nho đồng thanh.

Chờ sau này tìm Hứa Ninh Yến thỉnh cầu thêm kiệt tác... . . . Ba Đại Nho lại cùng nghĩ.

Ngoài ra, họ rất ăn ý bổ sung thêm một câu trong lòng: Đồ tiểu nhân Dương Cung hèn hạ!

... . . . .

Ngày hôm sau, Hứa phủ bày tiệc rượu lớn, mở tiệc mời thân bằng hảo hữu, theo ý của Hứa Tân Niên, trong phủ phân ra ba khu vực: Tiền viện, hậu viện, trung đình.

Ngồi trong trung đình là bạn học của hắn; hậu viện người ngoài không được đi vào, nên ngồi trong đó là người đồng tộc. Tiền viện chính là đãi đồng liêu của Hứa Nhị thúc và Hứa Thất An.

Khách tới dự đều được chia ra một cách hoàn mỹ, tha hồ ăn uống phét lác, người có học không cần phải ở chung với võ phu thô lỗ, võ phu cũng chả phải lo mình dị ứng với đám người có học lắm điều nhiều kiện.

"Nhị Lang không hổ là người có học, sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp." Hứa Thất An vừa phụng bồi tiểu lão đệ đi khắp nơi mời rượu, vừa cảm khái.

"Sao lão sư chúng ta không tới tham gia?" Hứa Thất An hỏi.

Hứa Nhị Lang đã uống mấy ly, mặt ưng ửng đỏ, hơi thở toàn mùi rượu, giọng bất đắc dĩ: "Sáng nay người làm đưa thiệp mời mang tin về, nói lão sư và hai Đại Nho đánh nhau, bị thương."

"Lại đánh nhau?" Hứa Thất An thầm nhủ, người có học Vân Lộc thư viện sao tính tình cũng nóng nảy vậy.

Hai huynh đệ đổi đường đi qua nội viện, ngồi ở nơi này đều là tộc nhân, thẩm thẩm và Nhị thúc đều ở đây phụng bồi tộc nhân Hứa thị. Đám con nít đã ăn no đang chơi đùa trong sân, rất hâm mộ đại viện Hứa phủ.

Hứa Linh Âm ngượng ngùng ngồi chung với đám nhóc cùng trang lứa, cắm đầu vào ăn, đánh chết cũng không ngẩng lên.

Hứa thị tộc nhân vui hết biết, Hứa Đại Lang mới vừa phong tước, Hứa Nhị Lang ngay sau đó liền trúng Hội nguyên, đây là dấu hiệu Hứa gia muốn quật khởi.

Đám trẻ tuổi đồng lứa cũng rất vui, càng nhận ra đây là cây đại thụ, tương lai nói không chừng nhờ đó mà có thể thăng quan tiến chức nhanh.

Thế hệ trước thì vui vẻ thuần túy hơn, nước mắt lưng tròng, nói tổ tông hiển linh, Hứa thị sắp trở thành đại tộc.

"Lư Nhị Đản" một tộc lão đứng dậy, vỗ mu bàn tay Hứa Bình Chí, vui mừng:

"Đại Lang và Nhị Lang có thể thành tài, công lao của ngươi không nhỏ. Đứa nào cũng là do ngươi bồi dưỡng ra. Ngươi còn lợi hại hơn những phu tử kia, trong nhà ta vừa lúc còn hai đứa chất nhi, Nhị Đản ngươi trông coi chúng nó mấy năm giúp ta nhé?"

Lư Nhị Đản là nhũ danh của Nhị thúc, nhũ danh của thân phụ Hứa Thất An là Lư Đại Đản.

Xưng hô này chỉ có người già trong tộc mới được quyền kêu.

"Ha ha ha, được, không thành vấn đề, thúc công cứ đưa hai thằng nhãi con kia tới đây." Hứa Bình Chí được thời đắc ý, đáp rất nhẹ nhàng. Thậm chí còn cảm thấy Hứa Từ Cựu và Hứa Ninh Yến có thể thành tài, chính là nhờ công lao của ông.

Ông thì có công lao khỉ gì, ông rõ ràng là không xứng làm người đâu, Hứa Bình Chí!... . . . Hứa Thất An ngoài mặt mỉm cười, trong lòng mắng thầm.

Cha đúng là không có chút nào tự hiểu lấy mình, người chỉ là một võ phu thô bỉ mà thôi... . Hứa Tân Niên trong lòng oán thầm.

Toàn lo giáo dục con cháu gì gì, không có ai tán dương mình, làm thẩm thẩm trong lòng rất là khó chịu, nhưng nhớ tới đụng chạm trước nay với chất nhi, bà thấy bây giờ nếu đứng ra giành công, nhất định sẽ bị chất nhi móc xỉa.

... . . . .

Kinh thành, cửa tây.

Binh sĩ thủ thành chợt như nghe thấy có tiếng phạn âm như có như không, láng máng như đến từ chân trời.

Một binh sĩ ngoáy ngoáy tai, thấy mình vẫn nghe thấy tiếng phạn âm kia, "Này, các ngươi có nghe thấy tiếng gì kỳ kỳ không... . ."

Hắn mới vừa hỏi xong, đã thấy đồng bọn đối diện cũng đưa tay lên ngoáy lỗ tai.

Lúc này, trên tường thành có người hô: "Phật quang, phía tây có Phật quang!"

Binh sĩ dưới tường thành theo bản năng nắm chặt lấy trường mâu, cảnh giác trông về phía xa, mấy giây sau, họ nhìn thấy ánh vàng Phật quang rực rỡ từ từ dâng lên từ phía tây.

Giống như ánh sáng mặt trời lúc mới lên, nhưng thuần túy hơn ánh sáng mặt trời, có lực ảnh hưởng đáng sợ hơn.

Họ vô thức thả lỏng trường mâu đang nắm trong tay, nhìn chằm chằm vào Phật quang, ánh mắt thành kính mà ôn hòa, như được tẩy sạch tâm linh.

Thiên Hộ thủ thành cắn mạnh vào đầu lưỡi, sự đau đớn giúp hắn lấy lại được sự tỉnh táo ngắn ngủi, dùng nó để chống lại sự "Thành kính" ở trong lòng.

Hắn lảo đảo đẩy binh sĩ đang si ngốc ra, cầm dùi lên, đánh mạnh từng phát một vào mặt trống.

Thùng thùng thùng... . . .

Tiếng trống nặng nề truyền ra khắp nơi, vang vọng trong lòng binh sĩ thủ thành và trăm họ ở đông thành.

... . . . .

"Tới rồi!"

Hứa Thất An đang nâng ly mời rượu, trong đầu chợt vang lên giọng nói mơ hồ của Thần Thù hòa thượng.

Tới, cái gì tới?

Hắn sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra, đoàn sứ giả Phật môn đã tới.

Cuối cùng... . . Tây Vực Phật môn cuối cùng đã đến kinh rồi.

Họ tới vì án Tang Bạc, hay vì Thần Thù hòa thượng.

Người tới bất thiện.

Hắn tới thế giới này đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiếp xúc cao tăng Phật môn Tây Vực.

Giám Chính đã che giấu thiên cơ cho mình, tăng nhân Phật môn hẳn sẽ không nhìn ra được sự tồn tại của Thần Thù hòa thượng... . . mình là chủ quan của án Tang Bạc, nhất định không thể tránh khỏi phải giao thiệp với các hòa thượng... . . nghe nói Phật môn có rất nhiều loại thần thông quỷ dị, tỷ như "Tha Tâm Thông" gì đó, nếu là như vậy, có phải họ sẽ có thể nghe được suy nghĩ trong lòng mình không?

Hứa Thất An như lâm đại địch.