Hằng Viễn nhíu mày, cảm thấy có điều không đúng, từ lúc hắn tự báo tên họ, hai tăng nhân giữ cửa liền có biểu tình rất kỳ quái.
Vào truyền đạt ra, còn có thêm địch ý như có như không.
"Làm phiền dẫn đường!" Hằng Viễn nhẹ nhàng.
Tăng nhân giữ cửa dẫn hắn đi tới hậu viện.
Dưới mái hiên, trong hành lang có một tăng nhân trung niên, mặc nạp y của khổ hạnh tăng, gương mặt tròn trịa đầy đặn, dái tay to dày.
Mặt không cảm xúc nhìn Hằng Viễn.
"Thanh Long Tự Hằng Viễn?" Tịnh Trần hòa thượng sắc bén nhìn Hằng Viễn.
"Chính là bần tăng."
Hằng Viễn hòa thượng cũng cẩn thận quan sát Tịnh Trần, đến lúc này, hắn đã nhận ra các đồng môn Tây Vực đều có địch ý như có như không với mình.
Hằng Viễn không hiểu địch ý này là sao, vì hai bên chưa bao giờ tiếp xúc với nhau.
"Người xuất gia không nói dối!" Tịnh Trần hòa thượng trầm giọng.
Nghe thấy câu này, Hằng Viễn như nghe thấy tiếng chuông báo động, không được nói dối, phải thành thật trả lời.
"Chính là bần tăng." Hằng Viễn chắp tay, bình thản đáp.
Tịnh Trần hòa thượng trầm mặc.
Hắn mới sử dụng năng lực của Luật Giả, có thể xác nhận hòa thượng tự xưng là Hằng Viễn này không hề nói dối, trừ phi đối phương cũng là Luật Giả, có thể tự sửa đổi giới luật.
Như vậy thì, nếu người này là Hằng Viễn, thì người mới vừa rồi kia là ai?
Hắn có mục đích gì?
Tịnh Trần cẩn thận nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện, kinh hãi nhận ra, đối phương tới là vì vật phong ấn ở Tang Bạc.
Như vậy, bản chất vấn đề bây giờ không còn đơn giản là giả mạo Hằng Viễn nữa, chuyên liên quan đến ma tăng, hắn nhất định phải đối phó thật thận trọng.
"Võ tăng mới rời khỏi cũng biết Phật môn Sư Tử Hống, dù không phải Hằng Viễn, chắc hẳn cũng là người trong Phật môn... . . người hiện giờ, dù thật sự là Hằng Viễn, thì hắn đến, có thật là chỉ để viếng thăm, không có ý đồ gì khác?"
Tịnh Trần hòa thượng suy nghĩ thật nhanh, đưa ra quyết định, chỉ vào Hằng Viễn, quát to: "Bắt lại!"
Hai tăng nhân mặc nạp y màu xanh tiến lên, đè lên vai Hằng Viễn.
Phanh!
Hằng Viễn vận khí cơ, dễ dàng hất bay tay của hai tăng nhân ra.
Trong hành lang, Tịnh Trần hòa thượng bắt ấn, miệng xướng: "Người không thể dời, tay không thể động, miệng không thể nói."
Tiếng niệm vừa thành, trong không gian xuất hiện một vằn nước màu vàng, nhẹ nhàng mà kiên định quét qua Hằng Viễn.
Ngay lập tức, Hằng Viễn có cảm giác mình bị rơi vào vũng lầy, trừ suy nghĩ là còn dùng được, thì cả cơ thể đã mất đi khống chế.
"Bành bành bành... . ."
Quanh người Hằng Viễn nổ bung những làn sóng gợn bằng không khí, như những quả pháo hoa nhỏ.
Hắn dùng cường lực chống cự giới luật, định xông ra khỏi vũng lầy.
Tịnh Trần nhíu mày, hòa thượng tự xưng Hằng Viễn này mạnh hơn ông ta dự liệu, không nhịn được quát lên: "Mau bắt lại!"
Trong phòng có thêm mấy võ tăng, pháp sư và thiền sư lao ra, nhưng hai đối tượng sau thì sức chiến đấu nhỏ, phút cuối vẫn phải dựa vào võ tăng động thủ bắt người.
Nhưng trước khi đám võ tăng kịp bao vây, Hằng Viễn đã chọc thủng "Giới luật", tốc độ cực nhanh hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Tịnh Trần hòa thượng.
Hằng Viễn tức giận rồi, phải ra tay dạy dỗ đám đồng môn từ phía tây tới này mới được.
Ngay lúc này, một bóng người chặn phía trước Tịnh Trần, mặc nạp y màu xanh, mặt mũi thanh tú, là Tịnh Tư tiểu hòa thượng.
Hắn bình tĩnh nhìn Hằng Viễn nhào tới, vỗ ra một chưởng.
Lúc tạo chưởng thế, không có gì khác thường, nhưng trong quá trình xuất chưởng, từ trong lòng bàn tay, một đốm vàng xuất hiện, nhanh chóng lan rộng ra khắp bàn tay, cánh tay, sau đó, cả người như hóa thành một pho tượng màu vàng.
Bộp!
Lòng bàn tay vừa vặn đẩy trúng ngực Hằng Viễn. Hằng Viễn như bị gỗ công thành tông trúng ngực, bay văng ra, tông vỡ tường của nội viện, vỡ luôn tường lầu chính.
Dịch chốt của dịch trạm sợ run, trốn ở trong phòng run lẩy bẩy, không dám đi ra.
Đám hòa thượng này mới vừa vào ở đã ra tay đánh người, mấy ngày nữa, chẳng phải là sẽ phá cả dịch trạm hay sao?
"Khụ... ."
Trong tiếng ho khan vì nhâm nhẩm đau, Hằng Viễn hòa thượng đi ra, nhìn chằm chằm Tịnh Tư không nói lời nào.
Tịnh Trần nhàn nhạt: "Ngươi ở lại dịch trạm, chờ Độ Ách sư thúc trở về, tự có lời muốn hỏi ngươi."
Hằng Viễn gật đầu: "Được."
Vừa buông chữ "Được", hắn vừa lần nữa hóa thành tàn ảnh, hung mãnh nhào tới, mục tiêu không phải Tịnh Trần, mà là Tịnh Tư.
Tịnh Tư lại đưa tay lên, vỗ vào Hằng Viễn, nhưng lần này không vỗ trúng, ngược lại bị Hằng Viễn chặn lại, sau đó, những nắm đấm to không ngừng nện xuống mặt, vang lên tiếng boong boong giòn giã.
Mặt bị tấn công, Tịnh Tư dùng đầu húc vào Hằng Viễn, hai người đùng đùng giao thủ mười mấy chiêu, Tịnh Tư lại bị rơi vào hạ phong.
Hằng Viễn tóm lấy cổ tay Tịnh Tư, khẽ gầm một tiếng, kéo Tịnh Tư qua vai, đập xuống đất.
Rầm!
Gạch lót sân nổ tung, văng tung tóe.
Hằng Viễn đè gối lên cổ họng Tịnh Tư, nắm đấm tay phải nhanh như điện xẹt, không ngừng điên cuồng đập xuống đầu Tịnh Tư.
Boong boong boong boong boong... . . như tiếng gõ chuông, sóng khí lan ra, phá tanh bành từng ngóc ngách của sân viện.
Ngói lợp vỡ ra, đùng đùng rơi xuống, vườn hoa nổ tung, cành liễu gãy lìa... . . Trong nháy mắt đã hóa thành một đống hỗn độn.
Tịnh Tư không còn khả năng phản kháng, chỉ còn nước ôm mặt chịu đựng công kích.
"Đủ rồi!" Tịnh Trần trầm giọng.
Hằng Viễn lúc này mới dừng tay, vẫy nắm đấm đã máu thịt mơ hồ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tịnh Tư: "Da thô thịt dầy nhỉ."
Đến lúc này, cái tính tình nóng nảy dữ dằn của võ tăng cuối cùng cũng phát tiết xong.
Hứa Thất An luôn hiểu lầm về Hằng Viễn, tưởng người ta là một Lỗ Trí Thâm chất phác hiền lành, thật ra Hằng Viễn là một người cuồng bạo khoác lớp vỏ ngoài chất phác đôn hậu mà thôi.
Người không nóng nảy bạo liệt, không thể làm được chuyện ban đêm xông vào Bình Viễn Bá phủ, giết người xong nghênh ngang đi ra.
Nhưng trong lòng Hằng Viễn, Hứa đại nhân lại là người tốt thích giúp người, người như vậy đáng để Hằng Viễn đối xử nhẹ nhàng.
Từ lúc vào dịch trạm, Hằng Viễn không ngừng bị người ta nhắm vào, dù hắn tới là vì thiện ý, nhưng luôn bị đối xử bằng "Gậy gộc", trong lòng không nén được tức giận. Đã đang giận, tiểu hòa thượng này còn xông ra làm màu, cứ làm như Hằng Viễn hắn là gà đất chó sành không bằng, một chưởng là đánh bay.
Cuối cùng chỉ là một tiểu hòa thượng da thô thịt dày.
... . . .
Đầu giờ Thân, mặt trời đầu xuân từ từ trôi về phía tây.
Độ Ách đại sư tay cầm thiền trượng, người khoác cà sa màu đỏ vàng, lững thững đi về, ông ta đứng lại ngoài cửa dịch trạm một chút, sau đó bước một bước, đã đi tới nội viện.
Trong nội viện là một vùng hỗn độn, dưới chân đám dịch chốt là xà nhà, gạch ngói, dưới chân các võ tăng là đất đá vỡ tung tóe.
Trong đó chỗ bị phá hoại nặng nhất là một đại đầu trọc lạ mặt, Độ Ách đại sư nhìn một hồi, không nói gì.
Độ Ách đại sư là một lão tăng gầy gò, da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, người gầy nhom mà mặc một cái áo cà sa to rộng, trông có mấy phần tức cười.
"Sư thúc!"
Tịnh Trần hòa thượng từ trong nhà đi ra, dùng ngôn ngữ Tây Vực trò chuyện: "trong lúc ngài vào cung, có xảy ra chút chuyện... ."
Kể lại chi tiết chuyện Hằng Viễn thật giả cho Độ Ách đại sư nghe.
"Hằng Viễn đánh Tịnh Tư không còn sức đánh trả?"
Độ Ách đại sư nghiêng đầu nhìn Hằng Viễn mặt mày nghiêm túc.
"Đúng vậy, " Tịnh Trần gật đầu, bổ sung thêm: "Nhưng Tịnh Tư sư đệ cũng không có bị thương, Kim Cương kinh người bình thường không phá được."
Trong giọng nói có ẩn chứa kiêu ngạo.
Độ Ách đại sư không tỏ thái độ gì, quay lại hỏi: "Lúc Hằng Viễn đầu tiên trò chuyện với ngươi, có nói thông tin gì liên quan tới tà vật không? Ví dụ như, hắn biết lai lịch của tà vật, hay thông tin về một mặt nào đó của tà vật? "
Tịnh Trần ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hắn chỉ nói vật phong ấn dưới Tang Bạc có liên quan tới Phật môn, trong lúc kể về vụ án, cũng có nói hắn từng nhìn thấy cánh tay gãy đó ký sinh trên người sư đệ Hằng Tuệ của hắn.
"Sư thúc, chuyện này có thể đi nghiệm chứng, chỉ cần cho đòi Hằng Viễn ở ngoài kia tới chất vấn."
Độ Ách hỏi lại lần nữa: "Hắn thật sự không tiết lộ chút thông tin nào về tà vật, trong khi ngươi lại để lộ ra nhiều thông tin hơn hẳn?"
Tịnh Trần lắc đầu: "Không có."
Độ Ách đại sư "ừ" một tiếng: "Ta biết hắn là ai rồi, bây giờ ngươi tới nha môn Đả Canh Nhân, tìm tên chủ quan Hứa Thất An kia, ta có lời muốn hỏi hắn."
... ... .
Hứa Thất An từ câu lan đi ra, cả người nhẹ bẫng, cảm giác xương cũng mềm cả ra, vừa hưởng thụ ngựa giết gà, vừa xem vui nghe khúc, cuộc sống như này thật tiêu dao.
Trong vòng một giờ, các cô nương trong câu lan không ngừng thay phiên nhau, cười lúm đồng tiền như hoa đi vào, hai tay run rẩy đi ra.
"Tiếc là công việc chính của các cô nương trong câu lan là bán sắc, không phải đấm bóp chuyên nghiệp, tài nghệ vẫn còn hơi kém, ước gì trong thanh lâu với Giáo Phường Ty có câu lan, thì đỡ phải đi tới chỗ khác mát xa đấm bóp, tiếc thật."
Giờ này, đã hết giờ làm, không cần phải về nha môn nữa, Hứa Thất An thuê xe ngựa bên đường, trở về Hứa phủ.
"Đại Lang ngươi về rồi à, nha môn có người tới tìm ngươi, đã đợi trong phủ lâu rồi đấy, trà cũng uống hai bình rồi." Lão Trương gác cửa thấy Đại Lang về, vội ra đón.
Nha môn có chuyện tìm mình... . Hứa Thất An im lặng suy nghĩ một hồi, hẳn là người của Phật môn tây phương tìm hắn.
Đi vào phòng tiếp khách, nhìn thấy một nhân viên của nha môn Đả Canh Nhân đang ngồi trên ghế uống trà, mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
"Ai u, Hứa đại nhân ngài đã về rồi."
Nhìn đã đời biết bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Hứa Thất An, nhân viên kia mừng không tả nổi: "Ngài mà không về nữa, tới giờ giới nghiêm, ta chỉ còn nước ngủ lại trong quý phủ thôi."
"Chuyện gì?" Hứa Thất An hỏi thẳng.
"Không lâu trước có một cao tăng Phật môn tới nha môn tìm ngài, không tìm được, liền tới gặp Ngụy Công. Ngụy Công phái ta tới phủ để chờ ngài." Nhân viên nói.
Chỉ là một hòa thượng, Ngụy Uyên cần gì phải đối xử trịnh trọng vậy? Tặc tây phương là cái thá gì, mình đường đường là Trung Nguyên Đông Thổ, lúc nào chả đứng bên trên, lạnh lùng nhìn xuống.
Hứa Thất An mặt không cảm xúc: "Biết rồi, ta sẽ tới gặp sau."
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, định cáo từ, chợt nhớ ra một chuyện, cười: "Ngụy Công nghe nói dạo này ngày nào ngài cũng đi lang bang khắp nơi, không ở trong nha môn chờ sai khiến, cũng không đi tuần phố, Ngụy Công rất tức giận, nói cắt bổng lộc ba tháng tới của ngài."
... . . Cái này, ba ba à, có chuyện gì từ từ thương lượng chứ! Hứa Thất An cứng đờ.
Tiễn nhân viên kia về, Hứa Thất An nhớ tới con ngựa cái nhỏ của mình vẫn còn đang ở nha môn Đả Canh Nhân, liền sai người đi dắt ngựa của Hứa Nhị Lang tới để cưỡi.
Hứa phủ có ba con ngựa, theo thứ tự là ngựa cưỡi của Hứa Bình Chí, Hứa Đại Lang Nhị Lang. Một chiếc xe ngựa, chuyên dành cho nữ quyến sử dụng khi ra ngoài.
Hứa Tân Niên nghe nói đại ca đã về, vội từ thư phòng đi ra, lo lắng: "Đại ca, hôm nay sau khi ngươi đi, hai tên lưu manh khó lường kia lại tới."
"Cái gì?" Hứa Thất An nhất thời chưa hiểu kịp.
"Một kiếm khách áo xanh, một thì giống như hòa thượng đồ tể. Họ không mời mà tới, nói là chúc mừng. Cha nói người tới là khách, nên mời họ vào phủ uống rượu."
Hứa Tân Niên cau mày: "Ta luôn cảm thấy ánh mắt họ nhìn ta là lạ."
Hứa Thất An nhớ ra rồi, hồi chiều lúc thấy Hằng Viễn, hình như hắn có nói mới uống rượu từ Hứa phủ đi ra.
"Nhị Lang, không cần để ý những người vô danh đó, ngươi bây giờ là Hội nguyên, mắt của ngươi phải cao hơn bầu trời." Hứa Thất An không biết làm sao, an ủi tiểu lão đệ, vỗ vai hắn:
"Ta mượn vật cưỡi của ngươi dùng một chút, ngày mai trả lại cho ngươi."
Vừa vặn lúc này người làm đã dắt ngựa tới cửa lớn, Hứa Thất An lập tức lách người đi.
Lúc hắn lại tới dịch trạm Tam Dương, nắng chiều đã xuống phía tây, ánh trời chiều một màu đỏ cam đẹp lạ thường.
"Ngươi... . ."
Hai tăng nhân giữ cửa biết mình bị lừa, nhìn chằm chằm Hứa Thất An với vẻ bất thiện.
"Bổn quan Hứa Thất An, là chủ quan án Tang Bạc, Độ Ách đại sư cho đòi ta tới, dẫn đường đi." Hứa Thất An cười nheo mắt đưa dây cương qua.
Hai tăng nhân giữ cửa hít sâu kiềm cơn giận, một người nhận lấy dây cương, người còn lại đưa tay ra dấu "Mời".
Theo tăng nhân giữ cửa đi vào dịch trạm, đi tới nội viện.
Nơi này giống như mới vừa đánh nhau xong... . . Hằng Viễn cũng đã ở đây rồi... . . có lỗi có lỗi, sau này ta nhất định làm người tốt.
Hắn có chút chột dạ cúi đầu, không nhìn Hằng Viễn hòa thượng, theo người dẫn đường đi vào một gian phòng.
Trong phòng có ba hòa thượng, người ngồi trên tháp ở giữa là một lão tăng da đen thui, mặt đầy nếp nhăn, gầy đét như que củi mặc một bộ cà sa rộng thùng thình, trông có chút tức cười.
Tiếp theo là Tịnh Trần và Tịnh Tư.
Tịnh Trần thần sắc bất thiện nhìn Hứa Thất An chằm chằm.
"Độ Ách đại sư!" Hứa Thất An chắp tay, thi lễ.
Lão hòa thượng đáp lễ, ôn hòa: "Hứa đại nhân cớ gì giả trang Thanh Long Tự võ tăng Hằng Viễn?"
Hứa Thất An nghiêm trang trả lời: "Vì muốn biết vật phong ấn dưới Tang Bạc là cái gì."
Lão hòa thượng nheo mắt, im lặng nhìn hắn. Ánh mắt bình tĩnh ôn hòa, như cái máy quét X-quang.
Trước mặt lão hòa thượng, Hứa Thất An không dám có bất kỳ một ý nghĩ đùa bỡn nào, tận lực không để mình suy nghĩ bậy bạ:
"Án Tang Bạc là Bổn quan một tay điều tra, ta phát hiện trong đó có rất nhiều bí mật, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu xây bên trên một đại trận, trong trận có phong ấn tà vật. Sau khi Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị nổ hỏng, tà vật thoát khốn, Bổn quan tự mình xuống nước khám xét, phát hiện có trận pháp trên cột đá, trên đó có khắc Phật tự.
"Lúc đầu, ta tưởng người phong ấn dưới đáy Tang Bạc là Giám Chính đời trước, nhưng khi vụ án tiếp diễn, Hằng Tuệ xuất hiện, mới biết thì ra vật bị phong ấn dưới đáy Tang Bạc là một cánh tay đứt.
"Nên Bổn quan suy đoán, cánh tay đứt đó có liên quan tới Phật môn. Nhưng cả Giám Chính lẫn hoàng thất đều giữ im lặng với chuyện này.
"Hứa Thất An ta ở kinh thành phá biết bao nhiêu án lớn, không có án nào mà ta không tra ra được. Nhưng nghi vấn này cứ mãi mắc kẹt trong cổ họng, làm ta ăn không ngon, ngủ không yên."
Độ Ách đại sư chậm rãi gật đầu: "Vì vậy mới có việc tới thăm dò đó?"
"Đúng vậy!" Hứa Thất An nói.
Lần giải thích này, lúc giả mạo Hằng Viễn, hắn đã suy nghĩ sẵn rồi. Hắn sẽ giả mình thành một tên điên cố chấp phá án, không ngừng nghi ngờ, suy nghĩ về lai lịch của cánh tay đứt, cũng như những bí mật ẩn giấu đằng sau nó.
Vì vậy khi phái đoàn Tây Vực vào kinh, mới giả mạo Hằng Viễn tới đây thăm dò.
Hắn cũng không thăm dò cái gì ghê gớm, vấn đề chỉ hỏi đến điểm thì ngừng, không chủ động tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan tới Thần Thù hòa thượng, đóng một vai chủ quan chỉ biết một không biết hai vô cùng hoàn hảo.
Độ Ách đại sư mỉm cười: "Hứa đại nhân muốn biết tin tức liên quan tới tà vật?"
Hứa Thất An thầm vui mừng, rất phối hợp lộ dáng vẻ khao khát muốn biết: "Đại sư nguyện ý báo cho?"
Lão tăng cười: "Không phải là không được, nhưng ngươi phải vào Phật môn ta, trở thành đệ tử tọa hạ của bần tăng."
Cút mịa ngươi đi... . Hứa Thất An cứng mặt, lắc đầu từ chối: "Bổn quan tu võ đạo, không chuyển thành tâm pháp Phật môn được."
Độ Ách đại sư vẻ đã biết trước câu trả lời như vậy, không nhanh không chậm nói: "Có thể chuyển thành võ tăng."
Có thể chuyển thành võ tăng... . Võ tăng và võ phu quả nhiên là khác đường nhưng cùng về một đích, mình suy đoán không sai, hệ thống võ tăng trong Phật môn chính là chuẩn bị cho ‘đệ tử ngoại môn’.
Suy đoán dồn nén đã lâu trong lòng Hứa Thất An cuối cùng đã được chứng thực.
Vậy phẩm cấp dưới bát phẩm võ tăng một cấp là cái gì? !
"Có được lấy vợ sinh con không?" Hắn hỏi.
"Dù võ tăng không cần phải thủ giới, nhưng vẫn không thể lấy vợ sinh con. Cái này không liên quan tới tu hành, mà là quy củ của Phật môn." Độ Ách đại sư lắc đầu:
"Cùng là Phật môn, người xuất gia hay võ tăng đều như nhau. Đã là người xuất gia, sao còn có thể thành gia."
Hứa Thất An mặt đầy tiếc nuối: "Ta rất hướng tới Phật môn, nhưng nhà ta chín đời đơn truyền, ài... Xem ra ta và Phật môn vô duyên, đúng là một chuyện đáng tiếc nhất trên đời."
Độ Ách đại sư có chút vui vẻ, không ngờ Hứa Thất An lại thân thiện với Phật môn như vậy.
"Hứa đại nhân sau này có cái gì muốn hỏi, cứ tới dịch trạm hỏi, chuyện gì có thể nói, bần tăng sẽ nói cho ngươi. Không cần ngụy trang thành đệ tử Phật môn."
"Bổn quan biết sai."
Độ Ách gật đầu, phân phó Tịnh Tư tiễn người.
Tịnh Tư tiễn Hứa Thất An đi, trở về phòng, Độ Ách đại sư trầm giọng: "Gọi Hằng Viễn vào phòng."
"Dạ!"
Tịnh Trần ra cửa kêu người.
Chốc lát sau, Hằng Viễn mình đầy bụi bặm theo Tịnh Trần đi vào, Độ Ách đại sư cười: "Bàn Nhược kêu ta một tiếng sư thúc, ngươi là đệ tử của hắn, vậy kêu ta sư thúc tổ đi."
Thật ra thì Tây Vực Phật môn và Thanh Long Tự không có quan hệ về bối phận, trước đó Tịnh Trần theo lễ phép, mới theo pháp danh xưng hô với Hứa Thất An là huynh đệ.
"Sư thúc tổ." Hằng Viễn chắp tay.
Độ Ách đại sư gật đầu, hỏi: "Nghe Tịnh Trần nói, ngân la Hứa Thất An kia nói là ngươi với hắn tâm đầu ý hợp?"
Hằng Viễn trả lời: "Đúng vậy."
"Hiểu lầm trước đó, đều do người đó mà ra, trong lòng ngươi có oán giận gì không?" Độ Ách đại sư nhìn chằm chằm Hằng Viễn.
"Bất kể Hứa đại nhân làm gì, đệ tử đều có thể tha thứ cho hắn." Hằng Viễn đáp.
Hắn thiếu số ba hai cái mạng, thiếu Hứa Thất An một mạng, những cái này đều là thiên đại ân tình.
Độ Ách lần nữa gật đầu: "Hắn là người thế nào?"