Hằng Viễn ngẫm nghĩ một lúc: "Ta và Hứa đại nhân quen nhau là từ án Tang Bạc, lúc ấy vì Hằng Tuệ sư đệ, ta bị cuốn vào án này, kim la của nha môn Đả Canh Nhân lúc đó phát hiện được chỗ ẩn thân của ta và Hằng Tuệ sư đệ... . .
"Lúc đó ta đã nghĩ dù tránh được cái chết, thì cũng sẽ bị nhốt ở trong tù, không ngờ Hứa đại nhân khi ấy làm chủ quan, sau khi tra rõ ta không dính líu gì trong đó, không phải là đồng bọn của Hằng Tuệ, đã lập tức thả ta ra."
Hằng Viễn đã có chút sửa đổi, che giấu chuyện Hứa Thất An lừa gạt mình... . Dĩ nhiên, Hằng Viễn đến giờ vẫn không biết Hứa Thất An đã lừa mình.
"Coi như là một người tốt!" Tịnh Trần hòa thượng hừ lạnh.
Nhưng cũng là một kẻ không biết xấu hổ, trước đó khi hắn hỏi đối phương Hứa Thất An là người thế nào... . . Tịnh Trần hòa thượng hồi tưởng lại, thấy xấu hổ thay cho Hứa Thất An, không ngờ Hứa Thất An có thể thản nhiên tự khen mình như vậy.
Vấn đề không phải ở chỗ hắn có phải là người tốt hay không, nói thế nào nhỉ, hắn có một sức hút nhân cách rất khó tả... . . . Hằng Viễn nói tiếp:
"Sau khi ta rời khỏi Thanh Long Tự, luôn ở nhờ trong Dưỡng Sinh Đường nam thành, nơi đó thu nhận những lão nhân và hài tử không có nhà để về. Sau khi Hứa đại nhân biết chuyện, khẳng khái mở hầu bao, cứ dăm ba ngày lại đưa bạc trợ giúp họ.
"Trong khi, một tháng lương của hắn cũng chỉ có năm lượng bạc, lúc ấy hắn vẫn còn là một đồng la, nhưng hắn chưa từng oán thán một lời, còn an ủi nói với ta bạc đó là nhặt được.
"A, ta từng len lén điều tra hắn, hắn khác với tất cả những Đả Canh Nhân khác, chưa bao giờ lấy quyền mưu tư, chèn ép trăm họ. Số bạc kia, đều là tự hắn chi tiêu dè sẻn tiết kiệm."
Nghe đến đây, Tịnh Trần hòa thượng trầm mặc.
Ông ta nhớ tới lời Hứa Thất An tự khen mình, nói mình chưa từng cầm một cây kim sợi chỉ nào của trăm họ.
Độ Ách pháp sư từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói: "Làm việc thiện, chưa chắc là thiện giả, con người có cả ngàn bộ mặt."
Hằng Viễn nhíu mày, lòng thấy không vui, tiếp tục: "Để đệ tử kể cho sư thúc tổ một chuyện, trước vụ án Tang Bạc, hắn đã từng vì một thiếu nữ không quen, suýt nữa giết chết tên thượng cấp muốn ô nhục nàng ta, hắn cũng vì thế mà bị bỏ vào nhào lao, phán án chém ngang hông.
"Nếu không phải lúc ấy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, triều đình cần dùng người gấp, thì hắn đã chết rồi."
Độ Ách pháp sư suy tư hồi lâu, lại hỏi: "Hắn có điểm gì đặc biệt?"
Điểm đặc biệt... . . . Hằng Viễn ngẫm nghĩ: "Ngoài thiên phú dị bẩm, là kì tài tu võ đạo, thì không còn điểm nào đặc biệt."
Độ Ách đại sư tựa hồ có chút thất vọng, vuốt cằm: "Ngươi ra ngoài làm việc đi."
Hằng Viễn chắp tay, lui ra khỏi phòng.
"Sư thúc, Hằng Viễn không hề nói dối, như vậy xem ra, Hứa Thất An đúng là đại thiện nhân, dù tác phong làm việc của người này làm cho người ta thấy ghét." Tịnh Trần hòa thượng nói.
Bất kể là làm quan, hay là làm người, Hứa Thất An đó đều là người có tính cách ôn hòa tốt bụng. Dù cũng có một ít lươn lẹo làm người ta ghét, nhưng cái này không ảnh hưởng tới chất lượng con người.
Độ Ách đại sư "ừ" một tiếng.
Tịnh Tư hòa thượng nói ngay: "Như vậy, hắn có khả năng nào có liên quan tới tà vật không?"
Độ Ách đại sư lắc đầu, trầm giọng: "Bàn tay ở phía sau án này là tàn dư Vạn Yêu Quốc, Nguyên Cảnh Đế và Giám Chính, người đầu thì không chịu xuất lực, người sau thì đứng đó nhìn bàng quan, chuyện này với ngân la kia quan hệ không lớn. Đã là người lương thiện, vậy thì chúng ta không cần phải làm khó hắn."
Tịnh Trần hừ lạnh: "Đại Phụng nói không giữ lời, nhiều lần hủy ước, chúng ta cần gì phải kết minh với họ? Không biết các La Hán và Bồ Tát nghĩ thế nào nữa."
Là một La Hán, Độ Ách đại sư liếc nhìn sư chất, từ từ nói: "Man tộc phương bắc có huyết mạch Ma thần, với Yêu tộc phương bắc là đồng khí liên chi mấy ngàn năm.
"Bộ lạc Man tộc Nam Cương đông đảo, bảy bộ lạc cổ tộc cường đại nhất, cũng là hậu duệ Ma thần. Vu Thần Giáo Đông bắc đã có một Vu thần vượt qua phẩm cấp.
"Nếu muốn khắp nơi đất đai Cửu Châu đều được Phật quang chiếu sáng, thì chỉ còn cách kết minh với Đại Phụng."
Chỉ còn cách kết minh với Đại Phụng... . . từ câu nói này, Tịnh Trần và Tịnh Tư nghe ra được một thông tin quan trọng:
Phật môn sở dĩ kết minh với Đại Phụng, là vì Đại Phụng một không có tồn tại vượt qua phẩm cấp, hai là không có bất hòa với Ma thần.
Dĩ nhiên, mấy ngàn năm trước, Trung Nguyên từng có một tồn tại vượt qua phẩm cấp, Nho Gia thánh nhân.
Nhưng mà hồi đó còn chưa có Đại Phụng.
Thu hồi suy nghĩ, Tịnh Trần hỏi dò: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì, truy xét tung tích tà vật? Đại Phụng bên này, cứ để kệ như vậy?"
Độ Ách đại sư cao thâm khó lường cười một tiếng: "Nghe nói gần đây vì Thiên Nhân Đạo Môn chi tranh, mà rất nhiều nhân sĩ giang hồ tràn vào kinh thành, quan phủ đã cho xây dựng bốn cái lôi đài bên ngoài thành.
"Chúng ta lấy hai cái để dùng, Tịnh Tư, ngươi lấy Kim Cang chi thân nghênh chiến võ giả kinh thành. Tịnh Trần, ngươi chọn đại một cái lôi đài, đề kinh giảng đạo.
"Còn bổn tọa, nếu đã tới Đại Phụng, vậy phải tới thăm Giám Chính một chuyến."
Độ Ách đại sư nói xong, đi ra khỏi phòng, nhìn ánh mặt trời lặn phía tây, khoan thai cảm khái: "Đã lâu rồi Trung Nguyên không biết oai của Phật môn ta."
... . . . . .
Ban đêm, Hứa Thất An và đồng liêu kết bạn đi Giáo Phường Ty, Tống Đình Phong mặt dày cũng tới, có cả Lý Ngọc Xuân "giường ở Giáo Phường Ty lúc nào cũng không chỉnh tề”, và Dương Nghiên "Ta chẳng qua tới để uống rượu mà thôi".
Phù Hương đối với Hứa Thất An tình thâm nghĩa nặng, mỗi lần hắn dẫn người tới Ảnh Mai Tiểu Các chơi, luôn rất cho mặt mũi ôm đàn tham dự, dâng lên một khúc.
Các hoa khôi có quan hệ tốt với Hứa Thất An cũng tới tham gia náo nhiệt, khiến những kẻ đi ăn miễn phí có cơ hội trái ôm phải ấp.
Nhưng Hứa-chơi-miễn-phí không vui, trong khi người ta vui vẻ uống rượu chơi bời, thì điều hắn suy nghĩ là:
Mẹ nó, ít nhất cũng phải tiêu tốn của ta trăm lượng bạc.
Những lúc hắn tới Giáo Phường Ty nói chuyện yêu đương với các hoa khôi, luôn là trời quang trăng sáng, không pha tạp sự đổi chác tiền sắc thấp kém, nhưng dẫn nhiều đồng liêu tới uống rượu như này, thì không thể miễn phí.
Dù Phù Hương có nguyện ý tự móc tiền túi bù thêm "Tiền chi phí" cho hắn, thì Hứa Thất An đường đường là nam nhi bảy thước, không cầm một cây kim sợi chỉ của trăm họ, cũng không đồng ý loại chuyện này.
Sau này mời khách phải thận trọng, nhất là cái động không đáy Giáo Phường Ty này... . . . . Ngày mai thử đi tìm Ngụy Công xin thanh toán, hy vọng hắn nhìn vào sự trung thành tận tụy của mình, ký tên vào đề nghị thanh toán ... . . Hứa Thất An cố nặn nụ cười vui vẻ, nâng ly:
"Uống rượu uống rượu, mọi người đừng khách khí với ta, tối nay không say không về."
Tất cả uống say như chết hết cho ta đi, như vậy sẽ tiết kiệm được khoản ngủ với đàn bà!
Kết quả, uống tới khuya, mà đám võ phu vẫn chẳng có ai say như chết, Hứa Thất An đành phải mặt cười, mà trong lòng chửi má nó, kết thúc tiệc rượu:
"Để thủ lĩnh của ta được ngủ ngon giấc, tối nay lúc mọi người rung giường, nhất định phải nghe theo chỉ huy, đung đưa theo tiết tấu, không được lắc loạn."
Lý Ngọc Xuân: "... . ."
... ...
Ngày hôm sau, Hứa Thất An cưỡi ngựa của Nhị Lang, vung roi vui vẻ chạy về nha môn, đi tới Nhất Đao Đường, lấy bút mài mực... . bảo nhân viên viết một tờ đề nghị thanh toán.
Số người tham dự đi xã giao lần này là: Hai mươi mốt người.
Hạng mục: Ca tụng triều đình, ca tụng Ngụy Công, uống rượu làm vui, ngủ mỹ nhân.
Tiêu phí: Một trăm sáu mươi bốn lượng ba tiền.
Viết xong, Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cho rằng Hứa ngân la là một người cần thể diện, nên sai nhân viên làm dùm, đưa đi Chính Khí Lầu.
Không bao lâu, nhân viên trở lại, báo cáo: "Ngụy Công nói, giấy này không phải ngươi tự viết, thiếu thành ý."
Ui... . Cái này cho thấy trong lòng Ngụy Uyên bất mãn, nhưng vẫn đồng ý thanh toán cho mình, hì hì, Ngụy Công ngài yên tâm, ty chức nhất định vì ngài xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng, báo đáp đại ân đại đức của ngài!
Hứa Thất An viết một tờ đề nghị thanh toán khác, thổi khô mực, gấp lại, sai nhân viên đi một chuyến nữa.
Không lâu sau, nhân viên trở lại, Ngụy Uyên trả lời là: Không phê!
... . Đang đùa bỡn mình hả! Hứa Thất An tức giận, hỏi: "Ngụy Công nói thế nào?"
Nhân viên do dự hồi lâu, thận trọng đáp: "Cười nhạo ngài chữ viết khó coi có được tính không?"
Ngụy Uyên con bà ngươi... . . Hứa Thất An tức giận đuổi nhân viên ra ngoài.
... ...
Sau Xuân vi, việc được chú ý nhất lẽ ra phải là thi Đình một tháng sau.
Bốn chữ ‘Kim bảng đề danh’, từ xưa đã luôn làm kích động lòng người.
Từ hương dân trăm họ, đến hoàng đế chư công, ai cũng vô cùng coi trọng chuyện khoa cử.
Nhưng năm Nguyên Cảnh ba mươi bảy này, sự kiện quan trọng xuất hiện cực nhiều. Sắp tới chính là Thiên Nhân tranh của Đạo Môn, sáu mươi năm một lần, hấp dẫn không thua gì khoa cử.
Tiếp đó, sứ đoàn Tây Vực vào kinh, lại tiếp tục gây nên náo động.
Ở Đại Phụng, chùa chiền Phật môn lác đác, cao tăng Phật môn hiếm hoi, nhưng trong giới giang hồ Đại Phụng từ lâu đã có lưu truyền về các cao thủ Phật môn trong truyền thuyết.
Nào là luân hồi chuyển thế, nào là sau khi chết kim thân bất hủ, nào là xá lợi tử phá vạn pháp vân vân.
Nhân sĩ giang hồ cực kì tò mò về Phật môn, mà sứ đoàn Tây Vực cũng không làm họ thất vọng, ngay vào ngày thứ hai, một hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú đi tới lôi đài ở nam thành.
Nói năng linh tinh một hồi, đại ý là muốn dùng thần công kim cương Phật môn lãnh giáo cao thủ võ lâm Trung Nguyên.
Cũng trong ngày, đã đón nhận sự liên hợp tấn công của hào hiệp giang hồ, nhưng không một ai phá được kim cương nhục thân, đều ủ rũ rời sân.
Từ nam thành nhìn qua bắc thành, cũng có một cao tăng Tây Vực chiếm lấy lôi đài, nhưng không phải khiêu chiến Đại Phụng cao thủ, mà là khai đàn thuyết pháp.
Dân chúng trong thành chen chúc đi xem, nghe cao tăng giảng đạo, ai nấy như mê như say, có lãng tử khóc chảy nước mắt nước mũi, có lưu manh đau đớn muốn thay đổi cuộc đời, có nam nhân mấy đời đơn truyền đại triệt đại ngộ, muốn xuất gia tu hành... .
Những câu chuyện như thế lan ra khắp thành, vô cùng tà môn, ngày càng nhiều trăm họ đổ tới, lắng nghe Phật pháp.
Nội thành, trong một tửu lâu.
Mấy bàn khách giang hồ, đều nói về Phật môn Tây Vực, lúc đầu chỉ là có hai người giữa tán gẫu, dần dần người tham gia càng lúc càng nhiều, sau đó ngay cả dân chúng bình thường tới ăn cơm cũng gia nhập đề tài.
"Đã ba ngày rồi, mà tiểu hòa thượng kia chưa bị bại trận nào, đám giang hồ nhân sĩ các ngươi không phải tự xưng là bản lãnh cao cường hay sao? Sao ngay cả một tiểu hòa thượng cũng không đánh lại?"
"Tên dân thường như ngươi thì biết cái gì, đó là tiểu hòa thượng bình thường hả? Đó là cao tăng Tây Vực, người của Phật môn Tây Vực, dù có là một đứa trẻ con, cũng không coi thường được."
"À ra vậy, Phật môn Tây Vực quả là lợi hại, so ra, Đại Phụng ta thua kém quá xa."
"Hừ, không phải nói Đả Canh Nhân là người bảo vệ kinh thành à, mười kim la người nào cũng là cao thủ nhất lưu, sao không thấy Đả Canh Nhân ra tay?"
"Đúng là dân bên ngoài chả biết gì, Đả Canh Nhân chỉ lợi hại khi đối phó trong quan trường thôi, đối ngoại thì nhũn ra ấy." Một người dân kinh thành giọng khinh bỉ.
Một nhân sĩ giang hồ không đồng ý, phản bác: "Nói bậy, mấy ngày trước ta còn chính mắt nhìn thấy một ngân la, chỉ xuất ra một đao, đã chém cao thủ lục phẩm bị thương!"
Người dân kinh thành kia đáp trả: "Thế chả phải mới vừa rồi chính các ngươi nói, Tây Vực Phật môn dù chỉ là đứa trẻ con, cũng không thể coi thường được à, với võ giả Đại Phụng chúng ta giống nhau hả?"
"Nói như thế cũng đúng, bản đại hiệp hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa từng nhìn thấy Đồng Bì Thiết Cốt nào lợi hại như vậy, sắc vàng lóa mắt, không hổ là cao thủ tây phương."
Lầu hai, Liễu công tử thu mắt về, không nhìn ra ngoài nữa, giọng không cam lòng: "Một đám ếch ngồi đáy giếng! Sư phụ, nhục thân của tiểu hòa thượng kia là sao?"
"Đó là thần công luyện thân độc nhất vô nhị của Phật môn, lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt thua xa, không thể sánh bằng." Kiếm khách trung niên thở dài.
"Thần tiên đánh nhau, chúng ta bên cạnh xem náo nhiệt là được." Mỹ phụ nhân cười.
Liễu công tử không cam lòng, nhìn chằm chằm thanh bội kiếm tương lai của mình, bây giờ là bội kiếm của sư phụ: "Thanh thần binh xuất từ Ty Thiên Giám này có phá được nhục thân của hắn không?"
Kiếm khách trung niên phì cười, không thèm trả lời câu hỏi ngây thơ của đệ tử.
Dung Dung ăn mặc hoa lệ nhưng không hề mị tục cau mày:
"Ba ngày qua, phần lớn người lên đài đấu đều là nhân sĩ giang hồ, thỉnh thoảng mới có mấy cao thủ quan phủ, nhưng tu vi đều không cao lắm. Tại sao võ phu cao phẩm không ra tay?"
"Ngươi cũng nói là võ giả cao phẩm." Mỹ phụ trung niên lắc đầu:
"Hôm qua bọn ta đã tới coi tiểu hòa thượng kia, tu vi không cao, chỉ ỷ vào kim cương thần công mà trở nên bất bại. Cường giả cao phẩm đương nhiên có sự kiêu ngạo của mình, thắng không có gì vinh dự, nếu để phá vỡ nhục thân đó mà tiêu tốn nhiều công phu... . Vậy thì mất mặt."
Kiếm khách trung niên gật đầu, bổ sung: "Triều đình không phái cao thủ ra mặt, cũng là nguyên nhân này. Đối phương chỉ cử một tiểu hòa thượng lên lôi đài, triều đình lo lắng phái cường giả cao phẩm ra chèn ép, ai sẽ mất mặt hơn? Đường đường là Đại Phụng, chút khí độ này vẫn là phải giữ."
"Nên cứ để cho người ta như thế?" Liễu công tử cau mày.
Dù bình thường đi hành tẩu giang hồ, hắn mở mồm là mắng cẩu quan, đóng mồm là mắng hoàng đế ngu ngốc, nhưng đó là chuyện trong nhà.
Một khi có người ngoài tới làm mất mặt mũi Đại Phụng, Liễu công tử sẽ lập tức sinh ra phản ứng thù địch.
"Vậy thì phải xem Đại Phụng có cao thủ thế hệ trẻ hay không." Kiếm khách trung niên uống rượu.
... . . . . .
Cũng trong lúc đó, nam thành, tửu lầu.
Hứa Thất An mặc đồng phục ngân la đứng trên vọng đài, thưởng thức cảnh đánh nhau trên lôi đài, bên trái hắn là kiếm khách áo xanh Sở Nguyên Chẩn, bên phải là Hằng Viễn cao to.
Lúc này, người đang giao thủ với Tịnh Tư tiểu hòa thượng là một kiếm khách áo trắng trẻ tuổi, tu vi không kém, luyện khí cảnh đỉnh phong, chả biết là đệ tử của danh môn đại phái nào.
Thiếu hiệp kiếm khách này có kiếm pháp quỷ quyệt khó lường, chuyên công kích vào những điểm yếu của Tịnh Tư hòa thượng.
Tịnh Tư tiểu hòa thượng không hề nhúc nhích, mặc kệ cho thiết kiếm tha hồ đâm chém tóe ra hoa lửa tung bay khắp người mình, thi thoảng mới đưa tay ra đỡ những khi bị đâm về phía đáy quần hay làm đau mắt.
Thân thể là kim cương bất bại, nhưng quần áo thì không, khố đai lưng vẫn phải cố mà giữ.
Sau mấy trăm chiêu, thiếu hiệp áo trắng kiệt lực, đành phải thu kiếm, ôm quyền: "Cam bái hạ phong!"
Dưới đài toàn tiếng hít hà, cả dân thường lẫn nhân sĩ giang hồ, đều vô cùng thất vọng.
"Vị này hình như là Hồ Điệp Kiếm sư huynh." Một nữ hiệp anh tư hiên ngang đứng một bên vọng đài của Hứa Thất An nói.
Lư Nhai Kiếm Các "Hồ Điệp Kiếm" với Dung Dung cô nương, Thiên Diện nữ tặc và nữ đao khách Song Đao Môn được gọi là bốn bông hoa của giang hồ.
Vẻ ngoài quả thật tuấn tú, đẹp đẽ, làm người ta sáng cả mắt.
Hằng Viễn và Sở Nguyên Chẩn nghe thấy tiếng, quay qua nhìn, rồi bình thản quay đi.
"Hằng Viễn đại sư, đây cũng là công pháp luyện thể độc hữu của Tây Vực Phật môn, thuộc hệ thống võ tăng." Sở Nguyên Chẩn: "Ngươi cũng không thèm hả?"
"Dĩ nhiên là thèm chứ, " Hằng Viễn đáp.
Hứa Thất An nghe hai người nói chuyện, lòng khẽ nhúc nhích. Công pháp luyện thể Tịnh Tư tiểu hòa thượng thi triển này, chính là pháp môn luyện thể không cần bỏ vào nồi nấu hay nện, mà vẫn có thể sánh bằng Đồng Bì Thiết Cốt?
"Ta cũng thèm." Hứa Thất An nuốt nước miếng.
Hằng Viễn nhìn hắn, "Kim Cương Kinh người thường không tu thành được, nếu không có cơ sở Phật pháp, thì không thể tu thành. Trừ phi có phật căn trời sinh."
Phật căn mà ngươi nói, là phật căn thật đấy đúng không... . . . Hứa Thất An mắng thầm.
"Tiểu hòa thượng, lão tử tới chơi với ngươi."
Lúc này, một đại hán vạm vỡ xuyên qua đám người, nhảy lên lôi đài.
Đại hán này ngoài thân có thần quang lấp lóe mà mắt thường không nhìn thấy được, là một võ phu Đồng Bì Thiết Cốt cảnh.
Quần chúng vây xem mới vừa tặc lưỡi thất vọng, lập tức lại kích động.
Tây Vực tiểu hòa thượng trên lôi đài đã diễu võ dương oai ba ngày, cuối cùng cũng có một cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh tới.
"Có trò hay để xem rồi." Hứa Thất An cười.
Mắt hắn lướt qua đám người, vô tình nhìn thấy một "Người quen cũ".
Bà dì mặc đồ vải thô, tóc cài trâm gỗ, ăn mặc giản dị, dáng vẻ hơi đầy đặn kia.
Nét mặt bà dì nghiêm túc, nhìn chằm chằm lôi đài không chớp mắt.