TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 397: Phật môn pháp tướng (2)

Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, cùng Hằng Viễn, Sở Nguyên Chẩn chậm rãi rời đi.

"Sở trạng nguyên, một kiếm vừa rồi, đã dùng mấy thành công lực?" Hứa Thất An tò mò hỏi.

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, hỏi một đằng đáp một nẻo, "Con đường tiểu hòa thượng kia đi giống với ngươi, nhưng mà ngược hướng với ngươi."

Hứa Thất An bừng tỉnh, ý của Sở Nguyên Chẩn là, Tịnh Tư hòa thượng chỉ biết mỗi một chiêu kim cương bất bại, điểm này giống với chỉ xuất được một đao của Hứa Thất An.

Nhưng của Hứa Thất An là công, còn người này là thủ.

"Vậy, Sở trạng nguyên cảm thấy một chiêu đó của ta, có phá nổi tấm lá chắn đó của hắn hay không?" Hứa Thất An hỏi.

"Có thể!"

Sở Nguyên Chẩn nhìn hắn, lại cười: "Nhưng mà cũng không thể."

Hứa Thất An ném trả: "Người có học với người trong Phật môn đáng ghét như nhau."

Sở Nguyên Chẩn kinh ngạc: "Nói vậy là sao?"

Hứa Thất An cười khẩy: "Tự nghĩ đi."

Mặt Sở Nguyên Chẩn lập tức đầy khó chịu, mấy giây sau, hắn chợt hiểu ra, lắc đầu bật cười: "Miệng lưỡi sắc bén để làm gì, chỉ những nhân tài tự cho mình là thông minh mới làm chuyện ấy."

Dừng một chút, hắn chỉ điểm: "Thiên Địa Nhất Đao Trảm của ngươi rất cường đại, sau khi dung hợp bí quyết tâm kiếm, càng không còn sơ hở. Nhưng theo ta thấy, nó thiếu linh hồn."

Linh hồn? Hứa Thất An từ chối cái từ này.

"Thiên Địa Nhất Đao Trảm của ngươi, cũng chỉ là Thiên Địa Nhất Đao Trảm. Nhưng thứ ta thi triển không phải kiếm pháp, mà là ý khí của ta. Lúc ta lười biếng, kiếm khí cũng lười biếng. Lúc ta ôn hòa, kiếm khí cũng ôn hòa. Nhưng khi ta nổi giận, kiếm ý của ta là có thể chọc xé trời." Sở Nguyên Chẩn trầm giọng:

"Đây chính là ý khí! Đây chính là linh hồn! Đây chính là chân lý của tứ phẩm võ phu!"

Hứa Thất An nhớ lại "Thần uy" của các kim la trong nha môn, liền hiểu ra, gật đầu, "Nhưng ngươi cũng nói, đó là chân lý của võ phu tứ phẩm."

Ta chỉ là một tiểu ngân la thất phẩm luyện thần cảnh mà thôi!

"Ta có thể dạy ngươi nuôi ý, tu luyện đến cảnh giới cao thâm, tương đương với mức độ của võ phu tứ phẩm. Dĩ nhiên, hiệu quả sẽ bị giảm đi nhiều. Nhưng phối hợp với Thiên Địa Nhất Đao Trảm, thì đã đủ để phá Phật môn kim cương kia rồi."

"Tu hành một môn tuyệt học, không phải là chuyện một sớm một chiều." Hứa Thất An nói.

Ý hắn muốn nói là, ta có thể lấy không tuyệt kĩ của ngươi không?

"Nhập môn rất đơn giản!" Sở Nguyên Chẩn cười: "Ta học kiếm được một năm, đã nghĩ ra bộ bí quyết này, muốn luyện thành nó, chỉ cần hai ba ngày là được. Nhưng muốn luyện đến cảnh giới cao thâm, thì rất khó."

"Thỉnh Sở trạng nguyên dạy bảo." Hứa Thất An liền nói ngay.

"Để ta nói về bí quyết cho ngươi nghe trước, cái này không khó, thật ra chính là dung nhập ý khí của bản thân vào, hóa nó thành kiếm khí hoặc đao khí, chỉ một mình ý khí thôi, không phải là hỉ nộ ái ố ai nhạc linh tinh." Sở Nguyên Chẩn thản nhiên:

"Nhân Tông chính là đi đường này, ta dựa trên cơ sở của Nhân Tông, tìm ra bí quyết mới này."

... . . . . .

Linh Bảo Quan.

Hậu viện, trong tĩnh thất, Nguyên Cảnh Đế và quốc sư đấu cờ với nhau, hoàng đế đã già mà tóc đen trở lại cầm quân cờ, thở dài:

"Sở Nguyên Chẩn cũng thua rồi."

Nữ quốc sư điểm chấm đỏ trên mi tâm, nhan sắc diễm lệ, nhưng không hề mị tục, cơ thể đầy đặn, là sự kết hợp hoàn mỹ của thiếu nữ xinh tươi và thiếu phụ quyến rũ.

Vừa đơn thuần chân chất vừa yêu mị hoang dã.

Nàng ta đánh cờ không dùng đầu óc, đặt quân cờ cái cóc xuống bàn cờ, nghe vậy, đáp lại: "Chỉ là tiện tay một kiếm, nói chi tới thắng thua?"

Nguyên Cảnh Đế gật đầu, "Nhưng dù là thế nào, cũng coi như giúp tiểu hòa thượng kia lập uy danh, giúp Tây Vực Phật môn lập uy danh."

Nguyên Cảnh Đế tuy ở trong cung, nhưng chuyện trong kinh thành, nhất là chuyện liên quan tới sứ đoàn Tây Vực, việc to việc nhỏ, ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.

"Bệ hạ cảm thấy đuối lý?" Lạc Ngọc Hành khẽ cau đôi mày thanh tú, tiếp tục hạ quân, nhận ra là mình sắp thua.

Nên trong lúc nói chuyện, lặng lẽ đổi chỗ hai quân cờ.

"Đuối lý?"

Nguyên Cảnh Đế mỉm cười, chuyển giọng than thở: "Đuối lý cũng có, nhưng thấy bất đắc dĩ nhiều hơn. Tiểu hòa thượng đó tuổi còn trẻ, mà đã có tu vi kinh người, kinh thành không có nhân tài mới nổi, trẫm còn làm được gì đây?

"Cũng không thể cho cao thủ trong quân binh ra đối chiến, làm như thế, há chẳng phải còn mất mặt hơn."

Lạc Ngọc Hành đã hiểu, Nguyên Cảnh Đế là trách Sở Nguyên Chẩn đã nương tay, không đủ sự dứt khoát đánh bại tiểu hòa thượng, ngược lại còn biến thành hòn đá lót chân cho người ta nêu cao tên tuổi.

"Đám lừa ngốc đó tới đây bất thiện, lần này e là sẽ không dễ gì chịu trở về Tây Vực." Nguyên Cảnh Đế nói tiếp.

"Bệ hạ muốn nói cái gì, nói thẳng ra đi." Lạc Ngọc Hành nói.

"Mấy ngày trước, Độ Ách đại sư muốn gặp Giám Chính, bị ông ấy từ chối. Giám Chính ở trong Quan Tinh Lầu đã lâu, không hỏi thế sự, nếu ông ấy đã không quan tâm tới Tây Vực cao tăng... . . . . Đến lúc đó thỉnh quốc sư ra tay giúp."

Lạc Ngọc Hành chậm rãi gật đầu, lại đổi vị trí thêm hai quân cờ nữa.

Thua liền ba trận, Nguyên Cảnh Đế buồn bực rời khỏi Linh Bảo Quan, trên đường trở lại hoàng cung, phân phó lão thái giám: "Đi bảo Ngụy Uyên tìm người đi, trẫm không muốn nhìn thấy tên tiểu hòa thượng đó đứng trên lôi đài nữa."

Nguyên Cảnh Đế mặt không cảm xúc, thần sắc âm trầm.

Lão thái giám ngoan ngoãn: "Dạ !"

... . . . .

Nam thành, Dưỡng Sinh Đường.

Hậu viện, Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn ngồi xếp bằng, nghe hắn giải thích bí quyết "Nuôi ý".

Hằng Viễn đại sư cũng chẳng tị hiềm, ngồi một bên cùng nghe.

"Nghe thì không khó, nhưng làm sao dung nhập được "Ý khí" vào trong đao?" Hứa Thất An vừa hỏi, vừa đứng dậy, rút hắc kim trường đao ra.

Bắt đầu múa may, dựa theo bí quyết Sở Nguyên Chẩn dạy, định thử dung nhập ý khí vào trong đao.

Nhưng thất bại.

"Ngươi giữ tâm bình tĩnh, không buồn không vui không lo không giận... . như thế làm sao nuôi ý?" Sở Nguyên Chẩn giọng bất đắc dĩ.

"Là ta sai, trong lòng ta bình thản, núi có lở trước mặt thì vẫn không đổi sắc." Hứa Thất An nói.

Thứ gọi là ý khí này, về bản chất là một dạng cảm xúc.

Sở Nguyên Chẩn suy nghĩ: "Thật ra có một cách giúp thành tựu nhanh."

Mắt Hứa Thất An sáng lên: "Sở trạng nguyên mời nói."

"Ngươi qua đây." Trạng nguyên lang cười nheo mắt, ngoắc tay.

Hứa Thất An đi qua.

"Bốp!"

Sở Nguyên Chẩn trở tay tát cho một cái.

Ngươi cố ý... . Hứa Thất An tức giận, "Sở huynh, ngươi là cố ý đi."

"Có thể chém ra ý khí chưa?"

"Không có." Hứa Thất An xoa xoa gò má nóng bừng.

"Đó là vì hỏa hầu chưa tới."

Sở Nguyên Chẩn đột nhiên nhào tới, không ngừng vung tay, Hứa Thất An nỗ lực chống đỡ, né tránh, nhưng vẫn trúng mười mấy cái tát.

Thấy Sở Nguyên Chẩn nhất quyết không tha, hắn hoàn toàn nổi giận, ngay lúc này, trong đầu chợt lóe, xuất hiện một cảm xúc muốn thể hiện ra ngoài.

Xoẹt!

Đao khí sắc bén chém ra, làm không khí vặn vẹo.

Sở Nguyên Chẩn vẻ không muốn đối mặt với mũi đao này, ngửa đầu né tránh, đao khí xông lên tận trời, sau đó từ từ tiêu tán.

"Quả là dùng được!" Hứa Thất An vui mừng.

Một đao vừa rồi, đã vượt quá cực hạn đao khí bình thường của hắn, nếu phối hợp thi triển với Thiên Địa Nhất Đao Trảm, uy lực sẽ cao hơn một tầng.

"Ngươi quả là một thiên tài." Sở Nguyên Chẩn cảm khái.

Hắn từng nói, trong một hoặc ba ngày là học được, Hứa Thất An chỉ dùng có một giờ.

Không, thật ra ngươi mới là quỷ tài dạy học... . Hứa Thất An mắng thầm.

"Nhưng nếu lần nào muốn thi triển ra đao này cũng phải bị đánh trước, chả phải lỗ lắm sao?"

Sở Nguyên Chẩn trả lời: "Nên ta mới nói, nhập môn dễ, nhưng muốn tinh thông thì khó. Ý khí của ngươi hiện giờ, cần phải có kích thích từ bên ngoài, không chủ động moi ra được."

A, lại thêm một môn bí pháp phải tu hành... . . nhưng mình vẫn là thiếu niên chém một đao xong rồi chờ chết... . . Hứa Thất An cảm thấy con đường tu hành của mình đã đi vào một lối đi không quay lại được.

Thứ hắn học càng ngày càng nhiều, nhưng thủ đoạn đánh địch cũng vẫn đơn điệu mà cực đoan như cũ.

"Nhưng sức mạnh khi bùng nổ của mình thì ngược lại càng ngày càng mạnh, không biết có một ngày nào đó, làm được chuyện không có cao thủ nào trong thiên hạ đỡ được một đao của mình hay không?"

... . . . .

Tối hôm đó, Hứa Thất An không hề ngạc nhiên khi nghe Nhị thúc kể về cuộc chiến đấu ở lôi đài nam thành.

"Nghe nói có một kiếm khách vô cùng lợi hại ra tay, nhưng vẫn không thắng được hòa thượng Tây Vực." Hứa Nhị thúc cảm khái.

"Kinh thành nhiều cao thủ như vậy, chỉ có một tiểu hòa thượng mà cũng không đánh lại sao?" Thẩm thẩm đang ăn cơm, thuận miệng phát biểu.

"Cao thủ Kinh thành rất nhiều, nhưng không ai muốn bị mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ. Cao thủ trẻ tuổi cũng không ít, nhưng nghe đó là kim cương bất bại chỉ Phật môn mới có, đừng nói là cùng cảnh giới, dù có cao hơn một phẩm cấp cũng chưa chắc là phá nổi."

Hứa Nhị thúc phổ cập kiến thức cho thê tử tóc dài não ngắn của mình.

Thẩm thẩm nghe xong thì vênh lên: "Kinh thành lớn thế này, ngay cả một thanh niên ưu tú cũng không moi ra được, tiếc là Nhị Lang nhà ta không tu võ, nếu không chỉ cần một quyền sẽ đánh cho tiểu hòa thượng kia ngất xỉu."

Hứa Nhị Lang vội huơ tay: "Không không không, nương, ta không làm được."

Dừng một chút, nói tiếp: "Sứ đoàn Tây Vực đúng là có hơi lớn lối, gần đây uống rượu với đồng học, nói tới chuyện này, mọi người đều cũng rất không cam lòng. Bắc thành có một hòa thượng ngày nào cũng giảng kinh thuyết pháp, hôm nào cũng có cả ngàn người tới nghe giảng kinh, nghe một cái là cả một hai giờ, những người dân đó đều là người nghèo khổ, sao lại lãng phí thời gian như thế?

"Rồi tiểu hòa thượng ở nam thành kia nữa, ỷ mình có da thô thịt dầy, xuất lời cuồng ngôn, thế nhưng bao nhiêu võ phu trong kinh thành lại đều không làm gì được. Các đồng môn đều nói võ phu chỉ hoành hành được trong ổ của mình mà thôi."

Lời này đắc tội cả Hứa Đại Lang lẫn Hứa Nhị thúc.

"Đám thư sinh các ngươi cũng chỉ giỏi há miệng ra nói mà thôi, nói thì ai mà chả nói được." Hứa Thất An giễu cợt.

"Có lý!"

Hứa Bình Chí khen chất nhi, tiện thể hạ luôn khí thế của thê tử sau khi nhi tử trúng Hội nguyên, ngày càng huênh hoang quá mức: "Nhị Lang không phải nhân tài luyện võ, Linh Âm tay to chân bự, sức lực mạnh mẽ dồi dào, còn có thiên phú hơn."

Hứa Linh Nguyệt liếc muội muội đang cắm đầu ăn thịt, che miệng cười khẽ: "Đến lúc đó, chắc sẽ ăn nghèo cả nhà luôn."

Trò chuyện mấy câu, Nhị thúc thở dài: "Đừng nói thư sinh, trong đồng liêu Ngự Đao Vệ có ai mà không tức giận. Hòa thượng phương tây kiêu ngạo quá rồi."

Phật môn giở trò phách lối là có nguyên nhân, họ vốn tới để hưng sư vấn tội mà... . . . Hứa Thất An thầm nhủ.

... . . . .

Màn đêm buông xuống.

Tăng nhân trở lại dịch trạm, đi thẳng tới gặp Độ Ách đại sư, chắp tay: "Sư thúc tổ, Giám Chính vẫn không chịu gặp ngài."

Trong ánh nến màu quýt, gương mặt đầy nếp nhăn của Độ Ách chỉ được chiếu sáng một nửa, một nửa ẩn trong bóng tối.

"Biết rồi, ngươi đi xuống đi."

Tăng nhân rời đi.

Độ Ách đại sư nhắm mắt lại, từ thiên linh cái, một vầng kim quang tỏa ra.

Vầng kim quang kia từ từ dâng lên, phá vỡ bầu trời đêm, sau đó biến mất, mấy giây sau, trên trời, mây đen cuồn cuộn, sấm sét nổ vang.

Trong mây đen cuồn cuộn, một luồng kim quang sáng lên, sau đó, tỏa rộng, bao phủ toàn bộ kinh thành.

Mây mù chấn động kịch liệt, một gương mặt Phật hiện ra, mắt trợn tròn, lông mày dựng thẳng.

Pháp tướng này vô cùng khổng lồ, chỉ mỗi gương mặt, đã to bằng nửa kinh thành.

Trong kinh thành, dân thường không bị ảnh hưởng gì, nhưng tất cả người tu hành, thì trong lòng đều xuất hiện sự sợ hãi, lo lắng, như đám côn trùng nhỏ bị sấm mùa xuân bổ trúng, run rẩy bò lung tung.

Hứa Thất An giật mình tỉnh giấc, mặt trắng bệch lao ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn thấy một gương mặt Phật ánh vàng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời kinh thành.

Cảnh tượng như này cả đời mới thấy, như Phật Đà hạ xuống, từ trên mây nhìn xuống nhân gian.

"Két... . ."

Cửa phòng phía đông và phòng bên cạnh đều mở ra, Hứa Nhị thúc và Hứa Nhị Lang vọt ra, hai cha con chân cẳng run rẩy, cùng ngửa đầu lên nhìn trời.

"Cha, đại ca... . Tây Vực Phật môn muốn ra tay ở trong kinh thành sao?" Giọng Hứa Nhị Lang run run.

Hứa Bình Chí trợn tròn mắt, cả đời này chưa từng thấy cảnh tượng nào kinh khủng như vậy.

"Giám Chính, vì sao không dám gặp bổn tọa?"

Pháp tướng chợt tuôn ra tiếng người, âm thanh đùng đùng nổ vang như sấm, âm vang vọng khắp kinh thành.

"Cmn... . . Chiến lực giới cao tầng của thế giới này quả là kinh khủng... . ." Hứa Thất An vừa run chân, vừa cảm khái.