Cảm ơn Viator ủng hộ phiếu cho truyện!
Quan Tinh Lầu, Giám Chính chẳng biết đã rời khỏi Bát Quái Đài từ lúc nào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cây đao khắc trong tay Hứa Thất An.
Ngươi cũng lựa chọn hắn sao? Người trấn giữ kinh thành năm trăm năm, vị ‘Thần’ trong lòng con dân Đại Phụng thầm lẩm bẩm.
"Ha ha ha"
Nguyên Cảnh Đế ngửa mặt lên trời cười ha hả, tay chắp sau lưng, đứng trong tòa lầu cao nhất Đại Phụng, nghe tiếng con dân hò reo hân hoan, đây là thắng lợi của Đại Phụng, cũng là thắng lợi của ông ta.
Phật Môn, lúc này, ở dưới chân ông ta.
"Giỏi cho một câu không quỳ, " Nguyên Cảnh Đế cảm khái: "Đã bao nhiêu năm, kinh thành đã bao nhiêu năm không xuất hiện một thiếu niên tuấn kiệt ưu tú như vậy."
"A a"
Phiếu Phiếu hét lên chói tai, kích động dậm chân, "Thắng rồi, Hoài Khánh, cẩu nô tài thắng rồi, hắn là người của ta, là người của ta."
Hoài Khánh nhìn Hứa Thất An đã hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt có chút si mê.
Nàng là nữ tử vô cùng xuất sắc, cao quý kiêu ngạo, cho dù là Trạng nguyên, thì đối với Hoài Khánh cũng chỉ là khá tốt mà thôi. Trong kinh thành tuấn kiệt vô số, nhưng người có thể khiến Hoài Khánh khâm phục thật sự, thì chỉ có một mình Ngụy Uyên.
Viện trưởng Triệu Thủ là một người thế hệ sau đáng kính trọng, nhưng không đủ để làm nàng khâm phục.
Hoài Khánh nhớ lại những kì tích của Hứa Thất An, án thuế bạc lần đầu rời nhà tranh, âm thầm thiết kế hãm hại công tử Hộ Bộ Thị Lang Chu Lập, xử lý triệt để tai họa ngầm.
Sau đó gia nhập Đả Canh Nhân, đao chém ngân la, bị đi tù, tính mạng lâm nguy; một mình điều tra trọng án Tang Bạc, đến hoàn thành điều tra án Vân Châu, rồi chết trận giữa bốn trăm quân phản loạn, sau khi hồi kinh, phụng mệnh điều tra án Phúc phi.
Suốt thời gian đó, cứ năm ba ngày lại có một bài kiệt tác truyền đời, được cả nho lâm Đại Phụng khen ngợi.
Và đến lúc này, thay mặt Ty Thiên Giám đấu pháp với Phật Môn, hai lần xuất đao, nỗ lực lấy lại lòng tin cho dân chúng kinh thành.
Một lần luận đạo, độ hóa lão tăng chấp niệm dưới cây bồ đề, làm đường đường một nhị phẩm La Hán ngộ đạo, hiểu ra Phật pháp Đại Thừa.
Sau đó, thanh quang từ bên ngoài xông vào, một kích đánh sập pháp tướng, phá hủy pháp bảo của La Hán.
Hoài Khánh chưa từng thấy nam tử nào xuất sắc như vậy, trước nay chưa hề có.
Các nữ quyến hoan hô, văn võ các quan viên thì cười vang rạng rỡ, Hứa Bình Chí tê liệt ngồi trên ghế, như đã bị rút sạch sức mạnh.
Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa, là đứa bé ông một tay nuôi lớn, đã bị Phật Môn đoạt đi.
Trong tiếng reo hò hoan hô ầm ĩ của người dân kinh thành, chính chủ Hứa Thất An lại chẳng một người hỏi han, Hứa Nhị Lang yên lặng đi tới, cõng đại ca lên.
Cuối cùng vẫn chỉ có một mình mình chống đỡ tất cả! Hứa Nhị Lang thầm nghĩ.
Hắn cõng Hứa Thất An đi về phía khu vực Đả Canh Nhân, khóe mắt nhìn thấy tay Hứa Thất An nắm chặt một cây đao khắc.
Cái đồ gì đây, hình như là một cây đao khắc?
Nhìn bề ngoài, giống dạng đao mà người có học hay dùng làm "Bút" thời xưa. Hồi đó còn chưa có giấy, chữ viết phải khắc lên trúc giản, người có học cầm đao khắc chữ lên trúc giản, thể hiện sự tài hoa kinh thiên vĩ địa của mình.
Cây đao này ở đâu ra? Thừa lúc không ai chú ý, len lén rút ra khỏi tay đại ca đi! Hứa Nhị Lang khá là thèm muốn, loại cổ vật này có sự cám dỗ rất lớn đối với người có học.
Độ Ách La Hán thất hồn lạc phách đứng sững ra, không phải là đau lòng vì pháp khí kim bát hư hại, mà là tiếc cho một Phật tử trời sinh tuệ căn như vậy, mà lại không thể quy y theo Phật Môn.
"Sư thúc tổ!"
Tịnh Trần hòa thượng nhìn theo Hứa Nhị Lang, nhìn Hứa Thất An nằm trên lưng hắn, trầm giọng: "Hứa thí chủ là thiên tài Phật Môn trời cao ban cho, là người khai sáng Phật pháp Đại Thừa, sư thúc tổ nhất định phải đưa hắn về Tây Vực."
Độ Ách La Hán trầm ngâm hồi lâu, thở dài: "Thôi, duyên phận chưa tới."
Tịnh Trần hòa thượng không cam lòng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Quan Tinh Lầu, há miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng.
Đấu pháp giữa Phật Môn và Ty Thiên Giám đã kết thúc, nhưng dư âm của buổi tiệc cực kì xuất sắc này vẫn còn kéo dài.
Trong một tửu lâu nào đó, một nam tử trung niên mặc áo lam đã cũ, xách bầu rượu rỗng, đi qua bậc cửa, đi thẳng tới chỗ chưởng quầy.
"Chưởng quỹ, nghe nói chỉ cần kể chuyện đấu pháp cho ngươi nghe, ngươi sẽ miễn phí cho một bầu rượu?"
Chưởng quỹ để râu dê mỉm cười gật đầu, "Ngươi cũng có thể vừa uống vừa nói, tiệm nhỏ sẽ tặng thêm một đĩa đậu phộng."
Nam tử trung niên do dự, hắn vốn là định mang rượu về nhà uống, nhưng chưởng quỹ cho nhiều như thế, bèn nói: "Được, vậy thì uống ở đây, mau, mang đậu phộng lên."
Chưởng quỹ ngoắc tay, kêu tiểu nhị, mang cho nam tử trung niên một bầu rượu, một đĩa đậu phộng.
Nam tử trung niên uống một hớp rượu, lượm hai hạt đậu phộng ném vào miệng, từ từ nói:
"Phật Môn La Hán kia ném kim bát xuống đất một cái, nhất thời phong vân biến sắc, lôi đình xen nhau, bầu trời huyễn hóa ra một vùng Phật cảnh. Trong Phật cảnh, tổng cộng có bốn cửa ải, ải thứ nhất gọi là Bát Khổ Trận, trận này không tầm thường, nghe nói là cao tăng Phật Môn chuyên dùng để rèn luyện Phật tâm.
"Ải thứ hai, gọi là Kim cương trận, chưởng quỹ, ngươi có biết kim cương trấn trận là ai không?"
Nam tử trung niên liếc chưởng quỹ bằng nửa con mắt.
"Không phải là tiểu hòa thượng ở nam thành đó sao." Điếm tiểu nhị cười khẩy.
"Đúng vậy, không phải chỉ là một tiểu hòa thượng sao." Tửu khách ngồi bàn bên phụ họa.
"Các ngươi đều biết hết rồi à?" Nam tử trung niên sửng sốt.
"Còn chả phải là Hứa ngân la của chúng ta chỉ chém ra một đao thôi sao, Kim Cương Bất Bại cái gì, toàn là đồ cọp giấy, phì!" Mặt tửu khách nói chuyện đầy vẻ kiêu ngạo của nhân sĩ kinh thành.
Mới một ngày trước, khi nói tới Tịnh Tư tiểu hòa thượng, họ còn đều nghiến răng nghiến lợi, "Đại Phụng cao thủ nhiều như mây, chẳng lẽ ngay cả một tiểu hòa thượng cũng không giải quyết được?"
Giận mà chả làm được gì.
Nhưng bây giờ, nói tới kim cương tiểu hòa thượng kia, người dân kinh thành nào, cũng kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, khinh thường cười khẩy: Cũng chỉ có thế!
Đây đều là mặt mũi và lòng tự tin mà Hứa Thất An tranh giành lấy về từ trong quá trình đấu pháp.
Trung niên áo lam ngạc nhiên nhìn về phía chưởng quỹ: "Ngươi đã sớm biết rồi, sao còn định ra quy củ này?"
"Người khác nhau, sẽ có nhìn nhận khác nhau, bổ khuyết cho nhau mà." Chưởng quỹ cười híp mắt: "Hôm nay ta phải coi tửu lầu, không thể đi xem đấu pháp, đúng là một tiếc nuối lớn của cuộc đời.
"Chỉ còn cách không ngừng nghe kể lại để thưởng thức, rồi uống chút rượu, biến tiếc nuối thành một điều thú vị."
Trung niên áo lam gật đầu, nói tiếp: "Hứa ngân la kia khi bước ra, một bước một câu thơ…"
" Khoan đã!" Chưởng quỹ bỗng hô ngừng, nói: "Biển đến cuối cùng trời làm bờ, võ đạo tuyệt đỉnh ta làm đỉnh? Ngươi xác nhận có câu này thơ hả? Những người trước ngươi khi kể tới đoạn này, đâu có nói câu này?"
Trung niên áo lam gật mạnh đầu: "Có, có câu này, ta đọc sách mười mấy năm, chả lẽ mấy câu thi hội không nhớ được?"
"Ồ, lạ thật." Chưởng quỹ cau mày.
Lúc này, một nhân sĩ giang hồ "khụ" một cái, nói nhỏ: "Chưởng quỹ, những người kể cho ngươi nghe, toàn là giang hồ hiệp khách phải không?"
Chưởng quỹ hỏi ngược lại: "Có vấn đề?"
"Hàii!" Nhân sĩ giang hồ kia khoát tay: "Các ngươi là người bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng mà nói thật lòng, những người coi như là người tập võ, ai dám thốt ra những lời như vậy trước mặt bao người nhìn mình? Không phải tự đi tìm chết, chính là tìm đánh."
Chưởng quỹ bừng hiểu ra, võ phu tính tình nóng nảy, ghét nhất là gặp phải những kẻ phách lối, thường chỉ vì đối phương nói vài lời nghe không hợp là rút ngay đao ra, loại chuyện như vậy, ở ngay nơi kinh thành quy củ sâm nghiêm cũng vẫn có xảy ra.
"Lại thu thập được một câu thơ hay, đây là thơ của Hứa thơ khôi đấy. Mau, mau chuẩn bị giấy bút cho ta." Chưởng quỹ kích động, phân phó tiểu nhị.
Hàn lâm viện.
Hàn lâm viện thuộc nội các, phụ trách viết thư soạn sử, thảo chiếu thư, làm thị độc cho thành viên hoàng thất, đảm nhiệm quan chấm thi khoa cử vân vân.
Trong triều, có ba chức vụ quý nhất, Ngự sử Đô sát viện, Cấp Sự Trung lục bộ, và Hàn lâm viện.
Nếu bàn về địa vị, Hàn lâm viện xếp hạng trí đầu não, vì Hàn lâm viện còn có một tên gọi nữa: là căn cứ đào tạo Trữ Tương.
Nhiều đời Thủ phụ của Đại Phụng đều là đi ra từ Hàn lâm viện, nói cách khác, chỉ có thanh quý trong Hàn lâm viện, mới có thể vào được nội các, trở thành nội các đại học sĩ, thậm chí là quan bái Thủ phụ.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, chính là huân quý hoặc thân vương thì có thể bỏ qua Hàn lâm viện, đi thẳng vào trong các, chấp chưởng tương quyền.
Có điều, quan văn thì không làm được như vậy, quan văn muốn vào nội các, đều phải vào Hàn lâm viện. Mà Hàn lâm viện, chỉ có Tiến sĩ nhất giáp và nhị giáp là được vào.
Lúc này, hoạn quan ở tẩm cung của Nguyên Cảnh Đế đang đứng trong phòng khách của Hàn lâm viện mắng đám thanh quý.
"Đấu pháp lần này thắng lợi, chẳng lẽ không phải do bệ hạ biết dùng người hiền? Chẳng lẽ không phải nhờ công triều đình đào tạo ra Hứa ngân la? Xem xem các ngươi viết cái gì, người nào cũng là xuất thân nhất giáp, vậy mà không biết cách soạn sử!"
Hoạn quan ném sách xuống đất: "Viết lại!"
Đám thanh quý biến sắc, từ lúc trở về Hàn lâm viện, bọn họ ngay cả cơm cũng không ăn, toàn nhờ vào nhiệt huyết, mài mực soạn viết ra.
Đấu pháp ngày hôm nay, nhất định sẽ được viết vào sử sách, truyền lưu đời sau, đây là điều chắc chắn, nên phải thế nào, đều phải cân nhắc rất kĩ.
Phàm là chuyện lớn dương danh đất nước như vậy, trong sách sử nhất định sẽ viết theo sự thật, tượng trưng cho vinh dự và chói lọi.
Người nắm quyền hiện giờ, cũng chính là Nguyên Cảnh Đế, lại muốn giở trò.
Dĩ nhiên, các hoàng đế khác mà gặp được cơ hội như này, cũng sẽ làm ra hành động giống Nguyên Cảnh Đế.
Một biên tu trẻ tuổi trầm giọng: "Người là Giám Chính chọn, đấu pháp là Hứa ngân la xuất lực, có liên quan gì đến bệ hạ đâu? Biên tu Hàn lâm viện chúng ta, không chỉ là soạn viết sách sử cho triều đình, mà càng là viết sử cho con cháu đời sau."
Hoạn quan cười khẩy, giọng âm dương quái khí: "Các người có thể đi vào Hàn lâm viện, là do bệ hạ ban cho, sau này vào nội các chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhật nguyệt chiếu sáng, tiền đồ vô lượng.
"Nếu chọc bệ hạ không vui, phân phái các ngươi ra ngoài, chậc chậc, thì tiền đồ sáng lạn này, đừng nói nhật nguyệt, ngay cả ánh sao cũng chả còn.
"Ý của bệ hạ là, độ dài không thay đổi, viết kĩ về đấu pháp, cùng với quá trình chọn hiền của bệ hạ, còn việc ca công tụng đức của Hứa ngân la, dù gì hắn cũng còn trẻ, tương lai còn nhiều cơ hội.
"Các vị đại nhân, hiểu chưa?"
Biên tu trẻ tuổi cầm nghiên mực lên, ném vào ngực hoạn quan, mực văng ra làm nhuốm đen cả áo ông ta, hoạn quan kêu lên buồn bực, không ngừng lùi ra sau.
"Ngươi dám đánh chúng ta?" Hoạn quan giận dữ.
"Đánh ngươi đó!" Biên tu kia chỉ hoạn quan quát mắng: "Lần này sứ đoàn Tây Vực vào kinh, trước có kim cương trấn lôi đài nam thành, bắc thành pháp sư ngồi giảng kinh; sau có pháp tướng giáng thế, chất vấn Giám Chính.
"Sau đó Ty Thiên Giám và Phật Môn đấu pháp, Hứa thơ khôi ngăn cơn sóng dữ, đánh bại nhuệ khí Phật Môn, nếu không có hắn, triều đình lần này làm gì còn mặt mũi? Dựa vào cái gì mà không cho ca công tụng đức, dựa vào cái gì mà đòi giảm phần viết về người ta? Thiếu niên hào kiệt, Bổn quan khâm phục trong lòng, nếu hắn là người có học, ta bái hắn ta làm thầy.
"Cút ra ngoài cho Bổn quan, Hàn lâm viện không phải nơi tên yêm cẩu nhà ngươi giương oai!"
"Cút đi!" Những thanh quý còn lại chộp lấy đồ trong tầm tay, ào ào ném tới, thôi thì giấy, bút, sách, vở, nghiên mực tứ tung.
Hoạn quan chật vật bỏ chạy khỏi Hàn lâm viện.
Linh Bảo Quan.
Nữ nhân mặc cung trang hoa mỹ, làn váy kéo dài quét đất, đầu đội trang sức trân quý đi vào nội viện, cử chỉ đoan trang, giọng dịu dàng phân phó:
"Hai người các ngươi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với quốc sư."
Hai nha đầu đi theo lùi ra sân.
Nữ tử trở nên hoạt bát hẳn, xách váy lên, chạy vào tĩnh thất, hét to: "Quốc sư, hôm nay đấu pháp, sao không nhìn thấy ngươi? Ngươi có coi đấu pháp hôm nay không?"
Trong tĩnh thất, Lạc Ngọc Hành mặc đạo bào đen, đầu đội hoa sen quan, tóc chải chỉnh tề, lộ vầng trán trơn nhẵn, dung nhan khuynh thành ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhìn nữ tử đang rào rạt xông vào, nhàn nhạt nói:
"Không có hứng thú."
"Vậy ngươi bỏ mất trò vui rồi."
Nữ tử đeo khăn che mặt đi tới bên bàn, ngồi xuống nói: "Hôm nay đấu pháp rất là đặc sắc, còn thú vị hơn cả coi gánh hát ca diễn, để ta kể cho ngươi nghe."
Thế rồi, nàng ta thao thao kể lại cả quá trình đấu pháp, vô cùng sống động cho Lạc Ngọc Hành nghe.
"Ngươi nói, hắn một đao phá Bát Khổ Trận?" Lạc Ngọc Hành cau mày.
"Đúng vậy, thế nào, lợi hại không?"
Là Giám Chính giúp hắn, hay do tự hắn điều động chúng sinh chi lực? Lạc Ngọc Hành trầm tư một lúc, nói: "Ngươi tiếp tục."
Nữ tử kể tiếp tới chỗ Hứa Thất An một đao phá Kim cương trận, Lạc Ngọc Hành không tỏ thái độ gì, tới đoạn Hứa Thất An đàm luận Phật pháp với lão tăng, và giúp Độ Ách La Hán ngộ đạo, nữ tử cảm khái:
"Dù ta vẫn không hiểu Phật pháp Đại Thừa có gì đặc biệt hơn người, nhưng nghe có vẻ rất là lợi hại."
Phật pháp Đại Thừa? Hắn có ngộ tính như vậy? Trong mắt Lạc Ngọc Hành thoáng khiếp sợ.
"Những thứ này cũng còn chưa ghê đâu, đặc sắc nhất là cửa thứ tư. Lúc đó kim thân pháp tướng xuất hiện, ép tên háo sắc quỳ xuống, lúc này, màn thú vị nhất xuất hiện."
Đôi mắt nữ tử sáng bừng, tự uống ực một hớp trà.
Lạc Ngọc Hành cười: "Từ từ mà uống, Nam Chi, ngươi có phát hiện ra một chuyện không? "
"Chuyện gì?"
"Trước kia lúc ngươi tới quan ta, lúc nào cũng kêu ca nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi. Nhưng bây giờ, ngươi không còn than nhàm chán, không những không nói, mà trong những câu chuyện ngươi nói với ta, lúc nào cũng nhắc đến Hứa Thất An."
Nữ tử sửng sốt, nàng nhìn chằm chằm Lạc Ngọc Hành một lúc lâu, sự hoạt bát không còn, lại trở thành một phu nhân khiêm tốn đoan trang, giọng nhàn nhạt điềm tĩnh: "Ngươi có ý gì?"
Lạc Ngọc Hành cười lắc đầu: "Chính là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi đã có phu quân rồi. Phu quân của ngươi là Hoài vương, tam phẩm võ giả. Hắn trấn thủ biên ải, không có ở kinh thành.
"Nhưng kinh thành có rất nhiều tâm phúc và tai mắt của hắn, ngươi đừng có dính dáng tới Hứa Thất An kia quá nhiều, nếu không lại thành hại hắn."
Nữ tử cười khẩy, giọng kiêu ngạo: "Sao ta có thể có dính dáng gì với một tên háo sắc ngày nào cũng ra vào Giáo Phường Ty cho được? Ngươi đang sỉ nhục ta à?"
"Vậy thì tốt, " Lạc Ngọc Hành vuốt cằm: "Thật ra thì ngươi không nói, ta cũng biết chuyện tiếp theo thế nào. Đơn giản chính là pháp tướng đương nhiên vỡ tan, hoặc là, Giám Chính ra tay?"
Vừa rồi, nàng có cảm nhận được chúng sinh chi lực tụ lại, sau đó, mọi thứ lại gió êm sóng lặng.
Nếu không phải Giám Chính âm thầm ra tay tương trợ, thì cũng là ông ấy quang minh chính đại ra tay.
Bởi vì ở trong kinh thành, khí vận của Nguyên Cảnh Đế không đủ, tu vi lại yếu, người có thể điều động chúng sinh chi lực chỉ có Thuật sĩ, Thuật sĩ nhất phẩm, Giám Chính!
"Không phải."
Nữ tử lắc đầu, giọng lãnh đạm.
Đồ nhỏ mọn, động một chút là bày sắc mặt ra. Lạc Ngọc Hành cười, cầm ly trà lên, hỏi: "Không phải?"
"Là một đạo thanh quang từ trên trời hạ xuống, phá kim thân pháp tướng, phá Phật cảnh." Nàng nói nhỏ.
"Lúc đó ta ở khoảng cách gần, nhìn thấy rất rõ, đó là một cây đao khắc."
Đao khắc? !
Bên tai như có tiếng sét đánh, tay Lạc Ngọc Hành run lên, nước trà bắn ra ngoài, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khựng lại.
Không phải Giám Chính! Giám Chính không thể chi phối cây đao khắc của Nho Gia! Lạc Ngọc Hành trầm giọng: "Đao khắc, đao khắc ư, tiếp theo thì sao, ngươi kể tỉ mỉ chút."
Giọng nói có vẻ vội vàng, và một sự kích động không che giấu được. Nữ tử che mặt chưa từng thấy Lạc Ngọc Hành có dao động cảm xúc phong phú như thế bao giờ, kỳ quái hỏi: "Ngươi sao thế?"
"Nói mau lên!" Lạc Ngọc Hành nghiêng người về trước, giục.
"Thì là đao khắc phá pháp tướng."
"Đao khắc phá pháp tướng xong bay đi, hay vẫn còn ở lại đó? Hứa Thất An có chạm vào nó không?" Mắt Lạc Ngọc Hành sáng quắc nhìn chằm chằm vào nữ tử, có vẻ chuyện này rất quan trọng.
"Có chứ. Hắn cầm cây đao đó đâm vào pháp tướng trong chùa." Nữ tử đưa tay lên, làm động tác chọt một cái về phía trước.
Lạc Ngọc Hành ngây ra.