TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 418: Đan Thư Thiết Khoán (2)

Hoàng cung.

Nguyên Cảnh Đế nuốt đan dược, đang ngồi tĩnh tọa thổ nạp thì nghe tiếng bước chân rất nhẹ, ông ta không mở mắt, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

Lão thái giám khẽ đáp: "Nô tài đi Hàn lâm viện truyền lời hồi bẩm, nói đám mọt sách kia không chịu đổi văn, còn đánh hắn một trận."

"Đồ chó má." Nguyên Cảnh Đế mở mắt ra, cau mày.

Bàn về quyền thuật, Nguyên Cảnh Đế đã lô hỏa thuần thanh, nhưng đối phó với đám thanh quý dầu muối không vào kia, dùng "Bạo lực" chèn ép là tốt nhất, cũng là thủ đoạn duy nhất.

Ngươi muốn chơi quyền thuật, nói lời lẽ với bọn họ, bọn họ sẽ bịt tai, đáp trả ngươi rằng: Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.

"Thôi, từ từ rồi tính." Nguyên Cảnh Đế nói.

Dù gì cũng chỉ là muốn động chút tay chân, chưa tới mức phải đại động can qua, như vậy ảnh hưởng quá lớn tới danh tiếng của ông ta.

Nói xong, ông ta nhìn lão thái giám vẫn chưa đi, hỏi: "Còn có việc?"

Lão thái giám gật đầu: "Hứa ngân la đã tỉnh, Ty Lễ Giám Trần công công đưa lời về."

Sau đó, thuật lại những câu trả lời của Hứa Thất An.

"Đan Thư Thiết Khoán?" Nguyên Cảnh Đế kinh ngạc, sau đó cười khẩy:

"Cho thăng quan tiến chức không muốn, vàng bạc lụa là không muốn, muốn một tấm Đan Thư Thiết Khoán?"

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng ông ta cũng cân nhắc hồi lâu, không trả lời có, cũng không từ chối.

Lão thái giám cười khẽ: "Hứa đại nhân quả là hiểu biết, biết đây là bệ hạ biết giỏi dùng người, là công tài bồi của triều đình, nên không kiêu ngạo giành công, nếu hắn mà đòi tăng tước, khi ấy mới là làm phiền lòng bệ hạ."

Tiểu tử này hiểu biết hơn đám ngốc mọt sách của Hàn lâm viện. Nguyên Cảnh Đế không do dự nữa, trầm giọng: "Chuẩn."

Đại bạn nói không sai, đúng là như vậy. Trong thời gian ngắn liên tiếp phong tước, chỉ có thời chiến loạn mới có tiền lệ như vậy. Thăng quan dễ nhưng vào tước khó khăn.

Đao khắc xuất hiện là do viện trưởng Triệu Thủ tương trợ? Nguyên Cảnh Đế trầm ngâm một lúc, bằng trực giác, ông ta kết thúc tĩnh tọa, phân phó: "Bãi giá Linh Bảo Quan."

Linh Bảo Quan.

"Quốc sư, lần này đấu pháp đại thắng, dương danh quốc uy Đại Phụng ta, tin rằng không lâu nữa, man tử Nam Cương, man tử bắc phương và Vu Thần Giáo đều sẽ biết chuyện này.

"Một ngân la ra mặt đấu pháp, sẽ làm các phe nghi kỵ, nghi ngờ, kiêng kỵ quốc lực Đại Phụng ta. Hiệu quả hơn xa Dương Thiên Huyễn ra mặt. Quốc sư? Quốc sư?"

Lạc Ngọc Hành bừng tỉnh hồn, đôi mắt đang đờ đẫn lại trở về linh động, cau mày: "Bệ hạ nói gì?"

Nguyên Cảnh Đế im lặng quan sát quốc sư, giọng nghi ngờ: "Quốc sư lòng không bình tĩnh, có tâm sự gì? Cứ nói đừng ngại, trẫm nhất định giải quyết giúp quốc sư."

Là Nhân Tông đạo thủ, nhị phẩm Đạo Môn, Nguyên Cảnh Đế hầu như chưa nhìn thấy Lạc Ngọc Hành đầy vẻ tâm sự nặng nề như này bao giờ.

Là thiên nhân tranh làm nàng thấy áp lực? Nữ tử này, vì sao vẫn không chịu song tu với trẫm, đại kế trường sinh của trẫm chính là ở đây mà.

Lạc Ngọc Hành lắc đầu: "Đa tạ bệ hạ quan tâm, không sao."

Nguyên Cảnh Đế gật đầu, không hỏi tới nữa, nói tiếp mục đích tới Linh Bảo Quan của mình: "Quốc sư có biết, lúc đấu pháp, đao khắc của Vân Lộc thư viện xuất hiện không?

"Trẫm biết đó là di vật của Thánh Nhân, là chí bảo của thư viện, lần này hiện thế, có phải là có chuyện gì hay không?"

"Sao bệ hạ nghĩ vậy?" Lạc Ngọc Hành hỏi ngược lại.

"Đao khắc của Thánh Nhân người thường không thể nào dùng được. Triệu Thủ kia là tam phẩm Lập Mệnh, chưa hẳn đã dùng được."

Nguyên Cảnh Đế vẫn có chút kiến thức, nhất là Vân Lộc thư viện đã từng chấp chưởng triều đình, tài liệu về Nho Gia, ở trong triều không thiếu, có cả một số tư liệu bí mật nữa.

Lạc Ngọc Hành trầm ngâm, cười không tỏ ý: "Triệu Thủ tuy là tam phẩm, nhưng trong thư viện còn có ba tứ phẩm Quân Tử cảnh, liên thủ thúc giục đao khắc, không khó.

"Huống chi, Nho Gia và Phật Môn xưa nay có oán, năm đó diệt Phật chính là thư viện chủ đạo. Vân Lộc thư viện ra tay, ngoài ý liệu, nhưng trong tình lý."

"Trẫm tin quốc sư." Nguyên Cảnh Đế không nghi ngờ gì nữa.

Đuổi Nguyên Cảnh Đế đi, Lạc Ngọc Hành rời khỏi tĩnh thất, ngồi trong lương đình, ngẩn người.

Hứa Thất An đi tới nha môn Đả Canh Nhân, để báo cáo tình hình thân thể hiện giờ cho Ngụy Uyên, lúc vào Chính Khí Lầu, đương nhiên có cảm giác thò đầu vào cũng chết mà rút đầu ra cũng chết.

Bèn thầm nhẩm lại kịch bản, nói dối sao cho mượt mà hợp lý.

Ai ngờ Ngụy Uyên lại không hỏi gì, sau khi biết cơ thể hắn đã khỏi, thì an tâm gật đầu, giữ hắn lại uống trà, nói chút chuyện vụn vặt.

Rời khỏi Chính Khí Lầu, Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Công dù sao cũng là người bình thường, không tu võ đạo, kiến thức lý luận vững chắc thì vững chắc, nhưng không nhìn ra được sự lắt léo chi tiết ở trong đó. Ông còn là người thông minh, nghĩ rằng mình đã sớm nhìn thấu tất cả, Hứa Thất An bùng nổ là nhờ có Giám Chính âm thầm tương trợ, chuyện đao khắc là do Vân Lộc thư viện mà ra.

Hứa Thất An cong khóe môi, cảm thấy mình đã chiến thắng Ngụy Uyên một lần.

Ngoài Giám Chính, mọi người đều ở tầng hai, còn hắn, là đứng ở tầng năm nhìn họ.

Xế chiều, vui vẻ ung dung trở về phủ, lúc đi qua ngoại viện, hắn ngửi thấy một mùi thơm đậm đà.

Thẩm thẩm bảo phòng bếp làm nhiều món ngon, thậm chí còn ra ngoài tửu lầu mua về rất nhiều thức ăn, dĩ nhiên là để đãi Hứa Thất An.

Lúc ngồi xuống bàn ăn, thẩm thẩm ai oán: "Cả một đại gia đình thế này chỉ có một mình ta lo liệu, lo trong lo ngoài, mệt chết người."

Thuận miệng than một câu, không ngờ bị Hứa Linh Nguyệt nắm lấy cơ hội: "Vậy cô nương giao trướng cho ta quản đi."

Trướng này, bao gồm "Kho ngân" của gia đình, lăng la tơ lụa, và ruộng đất và cửa hàng bên ngoài. Hiện giờ đều là thẩm thẩm "Quản", có điều thẩm thẩm không biết chữ, Hứa Linh Nguyệt phải sung làm trợ thủ.

Việc phải làm không ít, nhưng quyền thì vẫn là thẩm thẩm nắm trong tay, hôm nay thẩm thẩm bảo may cho người nhà thêm áo quần, thì mới được thêm áo quần. Thẩm thẩm không cho, thì mọi người không có đồ mà mặc.

"Ngươi quản gì mà quản, có muốn xen vào, thì cũng là giao cho tức phụ tương lai của Đại Lang hoặc Nhị Lang, làm gì có phần ngươi!" Thẩm thẩm ép tâm tư "Mưu nghịch" của nữ nhi trở về.

Mà dù có là tức phụ của Đại Lang và Nhị Lang, thì cũng đừng hòng cướp được quyền của ta! Thẩm thẩm thầm bổ sung thêm.

Ăn cơm tối xong, Hứa Nhị Lang để đũa xuống, đột ngột nói: "Đại ca, ngươi cùng ta tới thư phòng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Hứa Thất An nhìn tiểu lão đệ, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, thì khẽ nhíu mày.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hứa Thất An thầm nghĩ, đi theo Hứa Nhị Lang tới thư phòng.