TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 432: Mê cung và gặp lại (1)

"Không phải nói chi lưu phái kia từng rất được giới đạt quan hiển quý cung phụng hay sao, vậy chủ nhân của mộ huyệt này nhất định rất là cao quý." Sở Nguyên Chẩn phân tích nói.

Ý của hắn rõ ràng, chủ nhân mộ huyệt là một người hâm mộ cuồng nhiệt thuật song tu.

"Được nhìn thấy thuật song tu thất truyền đã lâu ở đây, cũng không uổng chuyến này." Kim Liên đạo trưởng cảm khái.

"Đạo trưởng ngươi dù gì cũng không gần nữ sắc, thuật song tu này với ngươi cũng đâu có dùng được đâu." Hứa Thất An cười.

Kim Liên đạo trưởng sầm mặt.

"Trang phục của những người trên bích họa trông hơi cổ quái, niên đại xưa tới mức ta không biết đó là của thời đại nào."

So với thuật song tu, Sở Nguyên Chẩn còn hứng thú với thứ khác của bích họa hơn.

Hứa Thất An đã ghi nhớ thuật song tu ở trên bích họa, vội giục: "Đi thôi, rời khỏi đây đi, tìm số năm quan trọng hơn."

Đồ tốt như vậy, hắn muốn độc chiếm.

Thế là, mọi người tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Suốt hành trình, Tiền Hữu nghe mọi người nói chuyện, biết thứ trên bích họa là thuật song tu trong truyền thuyết.

Đồ tốt, thuật giường chiếu, hai người tu không sai.

Đối với nam tử, không ai kháng cự nổi thứ cám dỗ này. Nhất là nhân sĩ giang hồ như Tiền Hữu, thiếu tài nguyên, thiếu danh sư chỉ điểm, thiếu bí tịch.

Hắn lặng lẽ lùi lại sau mấy bước, chờ đám người Hứa Thất An đi xa, lập tức quay trở lại coi bích họa.

Thời gian có hạn, vừa rồi hắn chỉ ghi nhớ le que được có mấy bức, chưa đủ để khiến thuật song tu có hiệu quả, có nghĩa là vô dụng.

"Chờ mình nhớ xong hết, sẽ đuổi ngay theo họ, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi."

Tiền Hữu cầm đuốc, bước chân cực nhanh, trong không gian trống trải, chỉ có âm thanh tiếng bước chân của hắn.

Dần dần, Tiền Hữu phát hiện có điều không đúng, hắn đi lâu như vậy, sao vẫn chưa trở về chỗ có bích họa?

"Bọn ta chưa đi xa mà, sao vẫn chưa quay lại được vị trí của bích họa?"

Hắn giơ đuốc lên nhìn quanh, trong mộ trống trải, yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng những không có bích họa, ngay cả quan tài cũng không có.

Không thấy bích họa, quan tài đá và cương thi! Hắn đứng ngẩn ra một hồi, sau đó mồ hôi lạnh tuôn ra.

Răng Tiền Hữu run rẩy, giọng rung rung: "Đại, đại hiệp? Đại hiệp ta ở đây, đừng bỏ ta lại."

Tiếng hắn vang vọng trong không gian vắng lặng yên ắng, sau khi khúc xạ, biến hình, lúc truyền về tai, lại nghe như tiếng của người khác đang hô hoán.

Sống lưng Tiền Hữu lạnh ngắt, dựng tóc gáy, ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa.

Hắn quay đầu đi ngược trở lại, muốn đuổi theo đám người Hứa Thất An. Nhưng, hắn đã chuyển từ đi nhanh thành chạy như điên, chạy thở hồng hộc, vậy mà vẫn không đuổi kịp Hứa Thất An.

Không nhìn thấy được cả nửa cái bóng người, trong ngôi mộ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hắn vang vọng, làm hắn thấy mình như rớt vào hầm băng, thể nghiệm được sự âm lãnh của địa ngục.

Đột nhiên, Tiền Hữu đang chạy như điên bị vấp thứ gì đó, ngã nhào xuống đất, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, sợ hãi giơ đuốc ra xem.

Đó là một thi thể, nói chính xác là, một nửa thi thể.

Thi thể này chỉ có nửa người trên, nửa người dưới không biết đã bị thứ gì đó chặn ngang cắt đứt, máu thịt ở nơi vết thương lẫn lộn, nội tạng trong bị đã bị móc sạch.

Tiền Hữu thét lên một tiếng kinh hãi, lăn một vòng tránh ra xa.

Có tà vật, có tà vật ăn thịt người đang ở gần đây, mình sẽ có thể gặp phải nó bất cứ lúc nào! Tiền Hữu sợ phát khiếp, mặt tái nhợt hẳn đi.

"Rời khỏi, phải mau rời khỏi nơi này."

Cánh tay cầm đuốc của Tiền Hữu run rẩy, hắn hít sâu, cố ép mình bình tĩnh lại.

Hắn là nhân thủ kỳ cựu của Hậu Thổ Bang, đã từng xuống mộ, trải qua đủ loại nguy cơ, nhưng chưa có lần nào quỷ dị như lần này. May mà hắn vẫn có chút can đảm, chưa tới nỗi sợ tới mất hết hồn vía.

"Ánh lửa sẽ thu hút tà vật tới, nhưng nếu không có đuốc chiếu sáng, có khi mình tông vào nó mà còn không biết. Hơn nữa, đã nhiều năm ở trong lòng đất, mắt của nó nhất định đã thoái hóa, không còn nhạy cảm lắm với ánh sáng.

"Việc mình cần làm không phải tắt đuốc, mà là khử mùi trên người."

Là một tặc trộm mộ có thâm niên, đồ nghề để làm việc này luôn luôn có. Tiền Hữu lôi ra một cái hũ, trong hũ có một thứ bột hóa trang bốc mùi gay mũi, nếu cẩn thận ngửi, sẽ thấy nó có mùi thui thúi như mùi xác chết.

Tiền Hữu vẩy bột lên người, giơ đuốc lên, thận trọng bước từng bước một.

Hắn đã hoàn toàn mất khả năng định hướng, đi tới đâu thì hay tới đó.

Đột nhiên, sau lưng vọng tới một giọng nói kinh ngạc vui mừng: "Tiền Hữu?"

Kim Liên đạo trưởng đi một lúc, chợt cau mày: "Hình như chúng ta bị thiếu mất một người?"

Vừa nói, ông vừa quay lại nhìn, con ngươi hơi co lại.

Sau lưng ông trống không, Đà chủ Hậu Thổ Bang Đà đã biến mất.

Hứa Thất An, Sở Nguyên Chẩn và Hằng Viễn cũng nhận ra dị thường, đều khẽ biến sắc, như lâm đại địch.

"Hắn biến mất từ khi nào? Sao ta không biết gì cả chứ." Hứa Thất An nhắm mắt, dùng nguyên thần cảm ứng một lúc, cau mày:

"Thần giác không bị ảnh hưởng, nếu là bị thứ gì cuốn đi, không có khả năng ta không biết được. Vì nếu vật kia có địch ý với hắn, nhất định cũng sẽ sinh ra địch ý với chúng ta.

"Mà một khi sinh ra địch ý, thần giác của ta sẽ biết ngay tức khắc, phản hồi cho ta biết."

Sở Nguyên Chẩn mặt ngưng trọng, phân tích: "Không chỉ như vậy, tiếng bước chân thiếu đi một, vậy mà chúng ta lại không hề phát hiện ra? Chỉ mỗi việc này đã không tầm thường."

Hằng Viễn ngưng mi không nói.

Kim Liên đạo trưởng giật mình, lấy mảnh vỡ Địa Thư ra, quan sát một hồi, trầm giọng: "Mảnh vỡ Địa Thư không sử dụng được."

Hứa Thất An, Sở Nguyên Chẩn và Hằng Viễn, cùng làm động tác móc đồ ra, nhưng chỉ có Sở Nguyên Chẩn và Hằng Viễn là móc mảnh vỡ Địa Thư ra thành công, còn Hứa Thất An kịp thời tỉnh ngộ, ghìm cương ngay vách đá, tỉnh bơ gãi ngực

"Đúng là không dùng được." Sở Nguyên Chẩn thử nhắn tin, thấy thất bại, mặt trầm xuống.

Giờ thì đã biết vì sao số năm lại bị mất liên lạc ở Tương Thành.

Trong đại mộ dưới lòng đất này có khả năng che chắn mảnh vỡ Địa Thư.

"Hình, hình như ta đã biết đây là nơi nào, à, nói chính xác là, đã biết tình hình hiện giờ của chúng ta." Chung Ly rụt rè giơ tay lên.

Bốn người nhìn qua, nàng cúi thấp đầu, nói nhỏ:

"Bình thường, kết cấu của mộ huyệt là gồm có ba tầng. Tầng trong cùng là chủ mộ, nơi chủ nhân của mộ ngủ say. Tầng trung gian là thiên thất và lối đi, là nơi của những người được chôn theo chủ mộ, tầng ngoài cùng là tầng phòng ngự của đại mộ. Hiện giờ, chúng ta đang ở trong tầng ngoài cùng, cũng chính là tầng nguy hiểm nhất.

"Nơi này có rất nhiều cơ quan và cạm bẫy, và trận pháp. Nếu ta không nhìn lầm, bắt đầu từ khu vực có bích họa kia, thì chúng ta đã bắt đầu bước chân vào trận pháp."

Bốn nam tử cùng nhìn nàng, Hứa Thất An trợn mắt: "Sao không nói sớm?"

"Ta quên mà, " Chung Ly cúi đầu xuống, giọng ngượng ngập: "Ta không biết tại sao quên nữa."

Nghe vậy, bốn nam tử đều trầm mặc, không đành lòng trách nàng nữa.

"Đây là trận pháp gì, ngươi có nhìn ra được không?" Kim Liên đạo trưởng hỏi.

"Hẳn là một loại trận pháp mê cung, vòng ngoài địa cung bố trí trận pháp này, chúng ta hiện đang ở trong một mê cung rất lớn, nhất định phải tìm được đường chính xác mới rời khỏi được, nếu không sẽ luôn bị nhốt ở trong này." Chung Ly nói.

"Mau dẫn chúng ta rời khỏi đi." Sở Nguyên Chẩn vội nói.

"Ta, ta sẽ dẫn các ngươi vào tử lộ mất." Chung Ly cúi đầu càng thấp.

Mọi người: "…"

Tiên đoán sư xui xẻo! Hứa Thất An thầm than.

Sở Nguyên Chẩn chau mày, nhìn Hứa Thất An một cái, đột nhiên lại tìm được linh cảm từ trên người Hứa Thất An: "Nếu không thể dùng thủ đoạn thông thường phá trận, thì dùng cách bạo lực. Đây là sự chọn lựa tốt nhất, như Hứa Thất An bổ hai đao lúc đấu pháp ấy."

Kim Liên đạo trưởng bác bỏ đề nghị này, nghiêm túc nói: "Khi chưa biết rõ thân phận của chủ mộ, tốt nhất là không nên làm vậy. Cả tầng ngoài đều là dùng đá thanh cương xây thành, xa hoa như vậy, đừng nói ở cổ đại, dù là Đại Phụng hiện giờ, Nguyên Cảnh Đế kia cũng không lấy ra được nhiều đá thanh cương như vậy.

"Thuật song tu thượng cổ là bí pháp trấn quan của chi lưu phái kia, bình thường sẽ không bao giờ giao ra toàn bộ, vậy mà trong mộ lại có.

"Chúng ta đang ở trong một trận pháp tuyệt diệu, mà nó lại còn được bố trí từ cách đây ít nhất đã hơn hai ngàn năm, khi ấy, vẫn còn chưa có Thuật sĩ. Tất cả những điều này cho thấy, chủ nhân mộ này không đơn giản, tùy tiện phá trận, e là sẽ dẫn tới hậu quả không thể dự đoán nổi, chừng nào ngươi là tam phẩm cao thủ, vậy thì coi như ta chưa nói."

Sở Nguyên Chẩn trầm mặc gật đầu.