TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 450: Hứa Từ Cựu biết làm thơ kìa! (1)

"Chuyện của hắn, ta không quan tâm."

Lạc Ngọc Hành khẽ cau mày, giọng không vui: "Ngươi không cần cứ phải lấy hắn ra để kích thích ta. Cần song tu với ai, ta tự có quyết định, không nhọc phiền sư huynh bận tâm."

Bộ dạng giống như bất mãn vì bị trưởng bối cưỡng ép hôn nhân ấy. Mèo cam thầm cười khẽ, theo thói quen đưa chân lên muốn liếm, nhìn một cái, rồi lại để xuống.

"Xem ra sư muội đối với Hứa Thất An không phải là hoàn toàn coi thường, hoặc là, ít nhất hắn không làm cho ngươi thấy ghét? Dù gì ta biết ngươi rất không ưa Nguyên Cảnh Đế."

"Không có nữ tử nào lại thích một tên nam nhân suốt ngày đòi song tu với ngươi." Lạc Ngọc Hành nhàn nhạt đáp.

Thế xong đời, Hứa Thất An cũng là người như vậy! Mèo cam thầm nghĩ, bề ngoài vẫn vững như núi, cười:

"Sư muội muốn song tu với ai, không có ai quyết định thay ngươi được. Nhưng mà, đạo lữ song tu không phải là chuyện nhỏ, không thể tùy tiện mà quyết định, nên để ý quan sát nhiều hơn. Ta đang có một thông tin rất quan trọng có liên quan tới Hứa Thất An, có lẽ sẽ có ích với ngươi."

Thái độ Lạc Ngọc Hành quả nhiên tốt hơn hẳn, vuốt cằm: "Sư huynh thỉnh nói."

"Thật ra thì tin tức này, không chỉ liên quan đến Hứa Thất An, còn liên quan đến bí mật Nhân Tông thượng cổ." Kim Liên đạo trưởng nói xong, cố gắng chọn lời:

"Số năm là tiểu cô nương Cổ tộc, chuyện này ngươi hẳn đã biết rồi. Trước đây không lâu, nàng rời khỏi Nam Cương, tới Đại Phụng lịch luyện "

Chân mèo giật giật, phải dùng quyết tâm cực lớn để khống chế bản năng, nói tiếp: "Nhưng nàng ta đã mất liên lạc ở gần Tương Thành.

"Đêm hôm trước, ta triệu tập số ba số bốn và số sáu, cùng đi tìm nàng. Sau khi thăm dò, thì tìm được tung tích nàng ta trong một ngôi đại mộ dưới chân núi phía nam của Tương Thành.

"Chủ nhân ngôi mộ là một vị tiền bối Nhân Tông, căn cứ thông tin trên bích họa ghi lại, thì người sinh ra ở thời hậu duệ Thần Ma sinh sống, để mượn khí vận tu hành, đã giết quốc vương, soán vị xưng đế."

Soán vị xưng đế! Lạc Ngọc Hành chau mày: "Hắn cũng là nhị phẩm?"

Mèo cam lắc đầu: "Ban đầu ta cũng nghĩ là như vậy, sau đó, hắn độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu, trong lòng đất có xây một cái đại mộ của hắn."

"Là hậu nhân xây cho hắn." Lạc Ngọc Hành vừa nói, vừa rót nước vào tách, đẩy tới cho mèo cam.

Mèo cam cúi đầu, thè lưỡi ra lộp tộp liếm nước trà, cảm khái: "Lưỡi mèo với lưỡi người khác nhau nhiều thật, uống trà chỉ thấy vô vị, thật là lãng phí, lãng phí."

Rồi quay trở về chuyện chính trầm giọng: "Vấn đề chính là nằm ở nơi này, đạo nhân kia độ kiếp thất bại, thân xác lại không bị chôn, mà luôn ngủ say trong địa cung. Sau khi bọn ta đi vào, đã đánh thức hắn."

Những chi tiết Hứa Thất An nhìn ra, một người lão luyện giang hồ như Kim Liên đạo trưởng sao không nhìn ra được? Những vết cháy trên thây khô kia, và cả sức lực của nó.

Kim Liên đạo trưởng nhận ra được ngay thây khô đó chính là đạo nhân, nhưng lão ngân tệ luôn giả vờ không biết.

"Không thể nào!" Lạc Ngọc Hành nghiêm mặt.

Thiên kiếp hủy diệt tất cả, Đạo Môn nhị phẩm nếu không độ kiếp thành công, Nguyên Thần và cả thân xác sẽ đều bị phá hủy, sẽ không thể lưu lại bất kì cái gì cả.

Đạo thủ Nhân Tông tiền nhiệm chính là như vậy.

"Lúc đó ta cũng rất kinh ngạc, nhưng sự thật chính là như vậy." Mèo cam nói.

Thật ra ông đã giấu các thành viên Thiên Địa hội một chuyện, đạo thủ Địa Tông không phải là độ kiếp thất bại nên bị mê muội, mà là để đối phó với độ kiếp, đi sai đường, nhất thời không cẩn thận đi nhầm vào ma đạo.

Nếu là độ kiếp thất bại, đạo thủ Địa Tông đã sớm hóa thành tro bụi rồi.

"Sau khi thây khô kia xuất hiện, đã ngộ nhận Hứa Thất An nhận là chủ công của mình, dâng lên cho hắn ngọc tỷ truyền quốc mà nó đã bảo vệ rất nhiều năm."

"Từ từ " Lạc Ngọc Hành giơ tay lên, nhíu mày, "Ngươi nói hắn gọi Hứa Thất An là chủ công?"

Kim Liên đạo trưởng gật đầu xác nhận.

Lạc Ngọc Hành không nói thêm gì, tốn hết mười mấy giây mới tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ ẩn bên trong câu nói này, chậm rãi hỏi:

"Ngươi nói thây khô là đạo nhân kia, nhưng lại gọi Hứa Thất An là chủ công. Chủ công của hắn là ai? Vì sao lại nhận nhầm Hứa Thất An là chủ công?"

Nữ quốc sư nhìn chằm chằm Kim Liên đạo trưởng, cực kì chăm chú, không còn dáng vẻ vân đạm phong khinh ban đầu.

Rõ ràng, nàng vô cùng quan tâm những chuyện này, hoặc là, từ trong những câu chuyện này phát hiện ra đầu mối gì đó.

Kim Liên đạo trưởng phân tích: "Ta đoán là, thây khô kia chỉ là một cái xác để lại mà thôi, đạo nhân đã thoát khỏi thân xác đó, trọng tố thân xác mới."

Cái này liên quan tới hệ thống tu hành của Đạo Môn.

Đạo Môn tam phẩm, Dương Thần!

Trong Đạo Môn Dương Thần còn được gọi là "Pháp thân", là hình thức ban đầu của pháp tướng.

Thiên Địa Nhân ba tông, đi theo ba con đường khác nhau, nhưng nòng cốt là giống nhau. Gộp chung chúng lại, thì các bước tu hành là:

Trước luyện âm thần, sau ngưng luyện kim đan. Khi âm thần dung hợp với kim đan, sẽ sinh ra nguyên anh. Nguyên anh lớn lên, chính là Dương Thần. Dương Thần đại thành, chính là pháp tướng.

Cho nên Dương Thần chính là hình thức ban đầu của pháp tướng, còn được gọi là pháp thân.

Đạo Môn tu sĩ đến tam phẩm Dương Thần cảnh, đã có thể bước đầu thoát khỏi ràng buộc của thân thể, Dương Thần có thể ngao du thiên địa, vô câu vô thúc.

Dù cho thân xác bị chôn vùi, chỉ cần chịu bỏ qua một cái giá nhất định, là sẽ trọng tố được thân xác mới.

Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là thân xác không quan trọng, mà ngược lại, thân xác lúc này chính là lúc mấu chốt bước vào nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên.

Dương Thần lột xác tiến thêm một bước, sẽ chính là pháp tướng, lúc này pháp tướng sẽ dung hợp với thân xác, lại về thành một thể, sau đó vượt qua thiên kiếp, hoàn thành sự biến đổi về chất.

Lục Địa Thần Tiên ra đời.

"Nếu lưu lại được thân xác, chứng tỏ đạo nhân đó không phải nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên, nếu là vậy, sao hắn thoát thân được khỏi độ kiếp thất bại?" Lạc Ngọc Hành chau mày.

"Cho nên tất cả chỉ là suy đoán, xem ra sư muội cũng không biết nguyên nhân." Mèo cam tiếc nuối lắc đầu.

"Nếu ta biết nguyên nhân, thì phụ thân đã không bị tan thành tro bụi trong thiên kiếp." Lạc Ngọc Hành khẽ chép cái miệng nhỏ nhắn.

"Có lý." Mèo cam gật đầu, nở nụ cười như con người:

"Chuyện này tạm thời bỏ sang bên, chúng ta nói sang tin tức tiếp theo. Sau khi đạo nhân độ kiếp thất bại, đã xây đại mộ cho mình, ra lệnh cho thân xác đó bảo vệ ngọc tỷ truyền quốc, trong ngọc tỷ ngưng tụ khí vận hắn thu thập được.

"Đạo nhân nói với thân xác, sau này sẽ trở lại lấy ngọc tỷ đi, nên thân xác khi nhận nhầm Hứa Thất An là đạo nhân, mới hai tay dâng ngọc tỷ lên cho hắn. Ngươi đoán xem sau đó thế nào?"

Trái tim Lạc Ngọc Hành đập bang bang, mắt lóe sáng hỏi tới: "Hứa Thất An lấy được truyền quốc ngọc tỷ? Đây đúng là tin tức tốt, sư huynh, tin tức này của ngươi là vô giá."

Nếu trao đổi được ngọc tỷ kia từ tay Hứa Thất An, nhờ khí vận ở trong nó vận tu hành, bước vào nhất phẩm là chuyện trong tầm tay. Nàng không cần phải phiền não về việc song tu với tên nam nhân thối kia nữa.

Tấn thăng nhất phẩm, tiêu dao trong thiên địa, thọ nguyên dài đằng đẵng, nàng không cần phải làm quốc sư gì nữa cả, cũng chẳng cần phải lá mặt lá trái với Nguyên Cảnh Đế, không cần cứ phải tự khốn mình ở kinh thành nữa.

Tim Lạc Ngọc Hành đập dồn dập vì kích động, nhịp thở gấp gáp.

Từ khi Nhân Tông thành lập tới nay, trong lịch sử dài đằng đẵng của mình, số người trở thành nhất phẩm là vô cùng hiếm hoi, thiên kiếp đã chặn lại không biết bao nhiêu là nhân kiệt.

"Ngọc tỷ không còn nữa." Kim Liên đạo trưởng tiếc nuối nói.

Mặt Lạc Ngọc Hành cứng ngắc, nhịp thở chậm lại, giọng the thé: "Không còn ngọc tỷ? Vậy nó ở đâu? Còn ở trong mộ, không mang ra ngoài à?

"Dãy núi ngoài Tương Thành đúng không, mô tả vị trí cụ thể của dãy núi đó cho ta."

Nàng đứng phắt dậy, lấy cả phi kiếm lẫn phất trần ra, gài ra sau lưng, vừa đi ra ngoài, vừa đưa tay về phía mèo cam, túm nó vào tay.

Lạc Ngọc Hành không ngồi yên được nữa.