"Hứa Từ Cựu biết làm thơ cái rắm! Ta tùy tùy tiện tiện viết mấy câu, là có thể bảo đảm khiến hắn không có đất dung thân. Ngày đó nếu không phải tặng thơ thay cho đường ca Hứa Thất An của hắn, thì miếng ngọc bội kia của Tử Dương cư sĩ hẳn đã là của ta."
Chu Thoái Chi nhớ lại chuyện ngày cũ, hùng hùng hổ hổ.
"Có phải là gian lận khoa cử gây ra không?" Lưu Giác hỏi dò.
"Nói bậy bạ!" Học sinh Vân Lộc thư viện nghe vậy nổi giận, trừng mắt với hắn.
Bốn chữ ‘Gian lận khoa cử’ hiện ra trong đầu Chu Thoái Chi, chỉ trong nháy mắt đã giải thích thông thấu tất cả mọi nghi hoặc của hắn, giải thích hợp lý vì sao Hứa Từ Cựu có thể viết ra danh tác truyền đời, thi đậu "Hội nguyên".
Nhưng rồi, Chu Thoái Chi lắc đầu: "Không thể nào, thi từ không phải văn chương, dù có biết trước được đề thi, cũng chưa chắc làm ra được đàng hoàng. Lưu huynh, ta cho ngươi lấy "Xuân cảnh" làm đề, cho ngươi ba ngày, ngươi có thể viết ra một bài thơ truyền đời không?"
Lưu Giác lắc đầu: "Tại hạ xấu hổ, cho ta ba năm e là cũng viết không ra."
Hắn nhấp một hớp rượu, nở nụ cười thâm ý, hạ thấp giọng: "Nhưng mà, Chu huynh nghĩ thử, nếu người viết thơ giúp hắn, là ngân la Hứa Thất An thì sao?"
Bầu không khí tức khắc im phăng phắc, cả học sinh Vân Lộc thư viện lẫn học sinh Quốc Tử Giám đều không lên tiếng phản đối, mà im lặng cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc.
Đúng thế, nếu đó là Hứa thơ khôi, nếu Hứa thơ khôi biết đề thi trước, đừng nói ba ngày, e chỉ một ngày là viết ra được rồi.
Bài thơ Tiễn đưa, bài thơ Vịnh mai, bài thủ “Hy sinh” ở Vân Châu, nửa bài thơ hắn cao giọng ngân nga ngay trước trận đấu pháp, đều là sáng tác ngay tại chỗ!
Học sinh Vân Lộc thư viện lại liên tưởng đến bài thơ《 khuyên học》dán trên bức tường công danh của thư viện, theo Đại Nho trong thư viện tiết lộ, chỉ trong mười hơi thở, Hứa Ninh Yến đã làm ra bài thơ này, kinh tài tuyệt diễm.
"Hừm, ngân la Hứa Thất An làm sao mà biết được đề thi?"
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì sẽ không thừa nhận, học sinh Vân Lộc thư viện chất vấn.
"Không biết không biết, " Lưu Giác khoát tay, cười: "Chỉ là lời say, đoán mò mà thôi. Nhưng mà Hứa Thất An là ngân la, quan trường truyền lưu rằng, người này rất được Ngụy Uyên tín nhiệm "
Hắn không nói tiếp nữa.
Có đoạn nhạc đệm này, học sinh Vân Lộc thư viện không còn tâm tình uống rượu, ngồi thêm một chút, rồi đứng dậy cáo từ.
Lưu Giác đích thân đưa đám người Chu Thoái Chi xuống lầu, sau đó còn chủ động tính tiền, mọi người chia tay nhau bên ngoài quán rượu.
Một khắc sau, Lưu Giác quay trở lại, chui vào một chiếc xe ngựa đậu bên ngoài quán rượu.
Trong xe ngựa có một trung niên mặc kiểu phú hào, ngón cái có đeo ngọc ban chỉ, một tay cầm hột đào, tay kia cầm ly trà.
"Triệu quản sự!"
Lưu Giác cung kính chắp tay.
Người trung niên gật đầu, đặt ly trà xuống, lật một ly trà còn úp trên bàn, rót trà, cau mày nói: "Cả người toàn mùi rượu, uống miếng trà đi."
"Đa tạ Triệu quản sự." Lưu Giác hai tay nâng chung trà, ực một cái cạn sạch, từ từ nói:
"Đã hỏi thăm được một ít chuyện, theo lời mấy học sinh Vân Lộc thư viện kia nói, Hứa Từ Cựu cơ bản là không biết làm thơ, thi tài rất nát. Bài thơ《 Đi đường khó 》 kia mười phần có chín là người khác chắp bút viết giúp cho. Dĩ nhiên, ta không có chứng cớ."
Người trung niên nghe vậy, nở nụ cười thỏa mãn, mỉm cười: "Không cần chứng cớ, có cái này là đủ rồi."
Bên ngoài thành, trong một viện tử trồng dương liễu.
Kim Liên đạo trưởng vừa dùng Huyết Thai Hoàn, tắm mình trong ánh nắng ngày xuân, cảm nhận được thân thể không còn âm lãnh nữa, không còn bị nguy cơ biến thành âm vật, nhưng trong cơ thể vẫn còn lưu lại chút âm khí, phải dùng thêm một viên Huyết Thai Hoàn nữa mới tiêu trừ được.
"Cái thân xác này không phù hợp với nguyên thần của mình, không duy trì được quá lâu, cũng may kim liên đã sắp chín, hạt sen vàng có thể trọng tố lại thân xác cho mình, tới lúc đó, mình cũng nên rời kinh.
"Hy vọng đến lúc đó sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ."
Kim Liên đạo trưởng thầm cầu nguyện.
"Đại Lang, cô, cô nương kia trông không giống người Đại Phụng."
Nhi tử Lão Trương gác cổng suy nghĩ một lúc, mô tả: "Là một cô nương da đen xấu xí, mắt màu xanh. Tóc cũng rất khó coi, còn thắt tóc."
Số năm? !
Mía nó, nàng ấy tới nhà mình làm gì? Kim Liên đạo trưởng bảo nàng tới? Vậy nàng có biết mình là số ba không?
Kim Liên đạo trưởng nhờ hắn tìm số năm giúp, chứ không phải nhờ số ba, nên có thể lấy lý do "phẩm cấp số ba quá thấp" để che giấu, dù gì ngôn xuất pháp tùy của Nho Gia càng lên cao, thực lực sẽ càng kinh khủng.
Nhưng trong thời kì đầu, từ cửu phẩm đến thất phẩm đều là gà ốm, đến lục phẩm Nho Sinh Cảnh, có được kĩ năng chép lại kỹ năng của người khác, mới có chiến lực coi như tàm tạm.
Theo quan điểm của Sở Nguyên Chẩn và Hằng Viễn, mặc dù số ba Hứa Từ Cựu thông minh tuyệt đỉnh, nhưng đến lúc cần kíp, nhờ đường ca Hứa Ninh Yến có chiến lực dũng mãnh của hắn đáng tin hơn.
Xem ra hôm nay chỉ còn cách nghỉ làm. Hứa Thất An vuốt cằm: "Ta biết rồi, đợi ta xin nghỉ xong, sẽ về cùng với ngươi."
Xin nghỉ xong, Hứa Thất An cưỡi ngựa, chạy về Hứa phủ, nhi tử của lão Trương gác cổng chạy theo bên cạnh.
Hai khắc sau, đã tới Hứa phủ, Hứa Thất An giao cương ngựa cho tiểu Trương, đi thẳng vào phủ.
Vừa vào ngoại viện, đã nhìn thấy đám đầu bếp đang bưng đồ ăn, bánh bao, cơm, đi tới nội viện.
"Đại Lang về rồi!" Đám đầu bếp thở phào, vừa nói, vừa quay qua nhìn nội viện:
"Có một cô nương tới phủ, nói là tìm ngươi, hỏi có quan hệ thế nào với ngươi, thì nàng ta không nói rõ, cứ xí xô xí xào, mười câu hết chín câu là không nghe rõ được."
Mười câu hết chín câu không nghe rõ, khẩu âm của số năm Nam Cương hơi bị nặng. Hứa Thất An thầm nghĩ, cùng các đầu bếp đi vào nội viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Hứa Linh Nguyệt từ trong phòng vọng ra:
"Lệ Na cô nương từ Nam Cương xa xôi tới, tìm đại ca ta có chuyện gì chăng?"
"Không phải đến tìm đại ca ngươi, là tới tìm mấy người bằng hữu, tùy tiện lịch luyện thôi." Một giọng nói mang khẩu âm rất nặng vang lên, khá là khó nghe.
Nhưng giọng nói thì thánh thót lảnh lót như chuông bạc, rất là dễ chịu.
"Ý là ngươi không quen đại ca ta?"
"Không quen."
Vài ba lời thăm dò lai lịch, thấy cô nương này không thông minh cho lắm, lại chẳng có quan hệ gì với đại ca, Hứa Linh Nguyệt chiêu đãi Lệ Na càng thêm nhiệt tình.
Thẩm thẩm ngồi cách đó không xa, khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Lệ Na hơi có địch ý.
Cái nữ nhân ngoại tộc này ăn nhiều thật, chỉ trong vòng nửa giờ, đã ăn hết khẩu phần lương thực cả ba ngày của cả gia đình, đổi thành bạc, là phải mười mấy lượng.
Đây là thẩm thẩm đã cố ý bảo nữ đầu bếp chuẩn bị những thứ nhiều tinh bột như bánh bao rồi đấy, chứ nếu mà đổi thành thịt, thì phải tốn tới bao nhiêu bạc?
Nhà ai mà nuôi nổi loại cô nương này.
"Lệ Na cô nương? Ngươi tới phủ nhà ta làm gì?"
Hứa Thất An bước vào ngưỡng cửa, kinh ngạc quan sát thiếu nữ Nam Cương. So với dáng vẻ nhợt nhạt bị thương hôm qua, nàng lúc này mặt mày đỏ thắm, con ngươi sáng ngời, có vẻ đã hết bệnh.
"Kim Liên đạo trưởng bảo ta đến tìm ngươi, nói thời gian tới, ta ở lại chỗ này của ngươi. Đa tạ ân cứu mạng của Hứa đại nhân."
Lệ Na vội để đũa xuống, nuốt thức ăn trong miệng, trả lời Hứa Thất An.
Nàng vốn tưởng khi tới kinh thành, người đón tiếp mình không phải Kim Liên đạo trưởng, thì cũng là số ba, hoặc là số bốn số sáu. Ai ngờ, cuối cùng lại phải tới nhà một nam tử xa lạ.
Chuyện ngày hôm qua, Kim Liên đạo trưởng đã kể hết cho nàng nghe, Lệ Na biết vị ngân la trẻ tuổi có vẻ ngoài rất đẹp này là ân nhân cứu mạng của mình.
Nếu là bằng hữu đạo trưởng đã tin, thì Lệ Na cũng tin tưởng hắn.
Nàng gọi mình là Hứa đại nhân, chứ không phải là số ba! Hứa Thất An nhìn chằm chằm Lệ Na một hồi, không nhìn ra được cái gì từ đôi mắt trong veo thuần chất đó.
Sao Kim Liên đạo trưởng lại cho nàng đi theo mình? Có thâm ý gì?
Lão ngân tệ làm chuyện này không thương lượng trước với mình, theo kinh nghiệm giao tiếp của mình với lão ngân tệ, những chuyện ông ấy thương lượng trước, đều chẳng có mưu đồ gì.
Còn không thương lượng trước, hẳn là có thâm ý.
Vì vậy, Hứa Thất An hỏi: "Đạo trưởng còn nói gì với ngươi không?"
Lệ Na gặm một miếng bánh bao, lúng búng: "Kim Liên đạo trưởng nói ngươi là bạn thân của ông ấy ở kinh thành, bảo ta an tâm đợi ở trong phủ là được."
Nuốt bánh bao xuống, giọng nàng hơi tức giận và tủi thân: "Đạo trưởng nói ta ăn nhiều quá, không nuôi nổi ta."
A! Hứa Thất An đờ mặt ra. Thì ra Kim Liên đẩy nàng tới chỗ mình, là vì nàng ta ăn nhiều quá, ông ấy không nuôi nổi?
Đúng là một lý do không có sơ hở nào để phản đối! Số sáu ăn ở ở viện dưỡng lão đều là nhờ số bốn tiếp tế để nuôi, không nuôi nổi thiếu nữ Nam Cương.
Đáng ghét, cảm giác bị coi là chó nhà giàu khó chịu ghê, người ở trong giang hồ, không phải ngươi chơi ta, thì là ta chơi ngươi, báo ứng mà! Hứa Thất An than thở: "Thì ra là vậy."
"Khụ!"
Thẩm thẩm tằng hắng, bày tỏ cảm giác tồn tại của chủ mẫu gia đình của bà.
Nhưng Hứa Thất An lại chẳng thèm để ý tới bà, lẩm bẩm: "Được rồi, ta cho người sắp xếp phòng cho ngươi ngay."
"Hứa Ninh Yến! !"
Thẩm thẩm tức giận gào lên, đứng bật dậy, chống nạnh, trợn mắt nhìn hắn: "Ta là thẩm thẩm của ngươi, ngươi, ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc thương lượng với ta hả?"
Miệng nói, mắt không ngừng đánh về phía bàn ăn đầy ly mâm bừa bãi, ra hiệu cho chất nhi biết, cô nương này là một cái động không đáy.
Làm Hứa Thất An hơi do dự, thẩm thẩm nói có lý, kinh thành vật giá đắt đỏ, cô nương này lại ăn nhiều như vậy, quá là hao bạc.
Hơn nữa, dạo này khí vận của mình thay đổi, không nhặt được bạc nữa, mà chuyển thành tích lũy danh vọng, rồi còn bị Ngụy Uyên trừ bớt tiền lương.