Thượng thư vạch tội "Gian lận khoa cử" là Tả Đô Ngự Sử mới nhậm chức Viên Hùng, người này thay thế Ngụy Uyên, chấp chưởng Đô sát viện, đang triển khai đấu tranh kịch liệt với "tàn dư Yêm đảng" là Hữu Đô Ngự Sử ở trong triều.
Theo lý thuyết, Hữu Đô Ngự Sử Lưu Hồng cũng là một trong các quan chủ khảo, chính là mục tiêu của Viên Hùng. Nhưng án gian lận khoa cử lần này, người tiết lộ đề thi lại là Đông Các Đại Học Sĩ Thời Triệu Đình Phương.
Nguyên nhân ở chỗ, nếu Viên Hùng trực tiếp vạch tội Hữu Đô Ngự Sử Lưu Hồng, thì người chính diện giao phong với ông ta sẽ là Ngụy Uyên. Dù có đánh ép được cờ xí của Vân Lộc thư viện, thì khả năng cao là các đảng phái khác sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn, chẳng giúp đỡ bao nhiêu.
Bởi vì dù Hứa Tân Niên có được tham gia điện thử, vào triều làm quan, thì chư công trong triều vẫn có đủ trò để chèn ép, bẻ gãy hắn.
Cho nên, bàn tay thứ hai đứng đằng sau án này mới xuất hiện, Binh bộ Thị lang Tần Nguyên Đạo.
Nguyên Binh bộ Thượng thư vì vụ án Bình Dương Quận chúa, cả nhà bị chém đầu, Tần Nguyên Đạo vốn là Binh bộ Thị lang liền trở thành người thừa hưởng vị trí Binh bộ Thượng thư này đầu tiên.
Nhưng Nguyên Cảnh Đế lại sắp xếp cho đầu mục một đảng phái nhỏ làm Binh bộ Thượng thư.
Tần Nguyên Đạo không thăng cấp được bèn đổi hướng suy nghĩ, quyết định xâm nhập vào trong nội các, hất cẳng Đông Các Đại Học Sĩ Thời Triệu Đình Phương vốn chưa có núi dựa, thế lực bản thân không mạnh.
Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng chèn ép Hứa Tân Niên, chẳng những vì hắn là học sinh Vân Lộc thư viện, mà còn vì hắn là đường đệ của ngân la Hứa Thất An.
Hứa Thất An đó nếu không muốn đường đệ mình thân bại danh liệt, ắt sẽ đi cầu Ngụy Uyên ra tay, chỉ cần lôi được Ngụy Uyên xuống nước, lo gì không giải quyết được Hữu Đô Ngự Sử Lưu Hồng.
Ngoài ra, trên tờ giấy Vương Tư Mộ cung cấp còn nhắc tới, Tào Quốc Công Tống Thiện Trường cũng góp phần đổ dầu vô lửa.
"Nhìn bề ngoài, là Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng liên thủ với Binh bộ Thị lang Tần Nguyên Đạo, quá lắm thì thêm người trong đảng của bọn họ. Nhưng trên thực tế, nếu bỏ thân phận học sinh Vân Lộc thư viện của Nhị Lang qua một bên, chỉ mỗi việc hắn là đường đệ của mình, thì những người mình đã đắc tội trong án Tang Bạc, án Bình Dương Quận chúa, án Vân Châu nhất định sẽ nắm lấy cơ hội trả thù mình, Tôn thượng thư chính là ví dụ.
"Cộng với thân phận học sinh Vân Lộc thư viện, thế cục càng không ổn, ngoài ra, Tào Quốc Công lại là sao đây? Quan văn đi soi mói ta hiểu, nhưng một tên võ phu huân quý thô lỗ như ngươi cũng tham gia vào là sao? Động cơ là gì? "
Còn nữa, mắc cớ gì mà mình phải tin khuê nữa của Vương Trinh Văn? Tin tức nàng ta cung cấp mình nên tin không?
Nhưng nàng ta lừa mình để làm gì? Nhìn từ góc độ người đứng xem, Nhị Lang lần này gặp độc thủ, lẽ ra nàng ta phải đứng bên thầm vui mới đúng, cần gì phải làm chuyện dư thừa. Nha hoàn kia cũng tỏ ra lén lút, vừa đưa giấy xong là chạy, này không phải là chột dạ sao.
Đại tiểu thư Vương gia này hoặc là người ngu, hoặc là nàng ta cho mình là người ngu. Nhưng theo phân tích của Nhị Lang với Linh Nguyệt, vị đại tiểu thư này không ngu mà, mẹ kiếp, nàng ta coi mình là thằng ngu?
Gặp chuyện không quyết thì tìm Ngụy Uyên, ừm, mình sẽ bảo những thông tin này là tự mình thăm dò, nên tới tìm ông ấy để chứng thực, có lẽ sẽ khiến Ngụy Uyên phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa, nếu mình bị lừa, cũng không sao cả, chứng tỏ mình là người cẩn thận, không nhẹ dạ tin người.
Sau giờ ngọ, Hứa Thất An rời khỏi Chính Khí Lầu, trong đầu quanh quẩn lời nói của Ngụy Uyên: Tào Quốc Công với Trấn Bắc vương là cùng một phe.
Chiều hôm qua, sau khi nhận được "Mật thư" của Vương Tư Mộ, hắn đã ngẫm nghĩ rất lâu, cảm thấy độ tin cậy là rất cao, nhưng vẫn không khinh suất tin ngay.
Hôm nay sau bữa trưa, hắn đi tìm Ngụy Uyên nghiệm chứng, đã lấy được câu trả lời nhất định.
Trấn Bắc vương với mình gậy tám sào cũng không đánh tới, hẳn đây là ý tưởng của một mình Tào Quốc Công. Nhưng mà hắn đâu có quen với Tào Quốc Công, ông ta nhằm vào hắn để làm gì?
Kim Cương Thần Công! Trong đầu Hứa Thất An lóe lên một suy nghĩ.
Trên đường trở lại Nhất Đao Đường, gặp một nhân viên, đúng lúc đang tới tìm hắn: "Hứa đại nhân, bên ngoài có người tìm ngài."
"Ai?" Mắt Hứa Thất An lóe lên.
"Người của Hoài vương phủ." Nhân viên kia trả lời.
Hoài vương phủ! Hứa Thất An khạc ra một hơi trọc khí: "Biết rồi."
Hắn xoay người, đi ra khỏi nha môn, đến cửa nha môn, nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đậu sát ở bên đường. Hai hàng giáp sĩ đứng canh hai bên xe ngựa.
Thấy Hứa Thất An đi ra, lập tức có thị vệ tới truyền lời: "Ngươi là Hứa ngân la?"
Hứa Thất An gật đầu.
"Chử tướng quân đang chờ ngài trong xe." Thị vệ nói.
Trầm ngâm mấy giây, hắn theo thị vệ đi tới bên xe ngựa, nghe bên trong truyền tới đàn ông hùng hậu giọng: "Vào nói chuyện."
Trong giọng nói có mang theo hơi hướm cưỡng bách, giống như đang ra lệnh.
Hứa Thất An lên xe ngựa, chui vào buồng xe.
Trong buồng xe, là một nam tử để râu quai nón, mặc áo choàng màu nhạt, mặt chữ quốc, da ngăm đen, ánh mắt lấp lóe như điện, nhuệ khí bức người.
Nam tử râu quai nón đưa tay ra dấu thỉnh, tỏ ý Hứa Thất An vào ngồi, giọng hùng hậu nói:
"Nghe nói đường đệ của Hứa ngân la bị cuốn vào án gian lận khoa cử."
Hứa Thất An nhìn người kia chằm chằm, giọng ướm hỏi: "Tướng quân là…"
Nam tử râu quai nón lời ít ý nhiều: "Chử Tương Long, phó tướng của Trấn Bắc vương."
Phó tướng của Trấn Bắc vương! Hứa Thất An nheo mắt, "Tướng quân không phải đang trấn thủ phương bắc à, sao lại hồi kinh?"
"Đây không phải là chuyện một ngân la như ngươi nên hỏi." Nam tử râu quai nón nhàn nhạt đáp.
Hắn dừng lại một lúc, nói tiếp: "Bổn tướng quân tìm ngươi, là muốn làm một giao dịch."
"Tướng quân thỉnh nói."
"Giao phương pháp tu hành Kim Cương Thần Công, Bổn tướng quân giúp ngươi đưa người ra khỏi lao." mắt Chử Tương Long sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
Quả nhiên là vì Kim Cương Thần Công, cũng phải, làm gì có võ võ phu nào không thương nhớ môn thần công hộ thể này. Trong bất diệt khu của Thần Thù hòa thượng, cũng có Kim Cương Thần Công, cho dù có là cao phẩm võ phu, thì vẫn thèm môn công pháp này.
Nói như vậy, Tào Quốc Công với người này đang mưu tính Kim Cương Thần Công của mình, thừa dịp cháy nhà mà hôi của, muốn chiếm lợi từ chỗ mình.
"Phật Môn Kim Cương Bất Bại, người bình thường không thể nào học được, phải có đại cơ duyên." Hứa Thất An nhắc nhở.
"Không cần ngươi nhắc chuyện đó, ngươi vừa nhìn đã học được Kim Cương Thần Công, chứng tỏ đã hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong đó, vậy thì viết ý nghĩa của nó ra, còn việc có tu thành hay không, đó là chuyện của Bổn tướng quân." Chử Tương Long ném ra một viên định tâm hoàn:
"Chỉ cần ngươi viết ra xong, bổn tướng quân sẽ tự có cách cứu người cho ngươi."
Ngươi làm thế này không chỉ là muốn gõ cốt hút tủy của ta, mà nhân tiện còn muốn đùa bỡn chỉ số thông minh của ta? Hứa Thất An thầm cười nhạt, hỏi:
"Dám hỏi tướng quân, làm sao cứu người?"
"Ta tự có cách." Chử Tương Long trầm ổn trả lời.
"Đằng sau án này liên quan rất rộng, rắc rối phức tạp, những quan văn đó sẽ không nghe theo ngươi đâu. Tướng quân đừng coi ta là trẻ con ba tuổi." Hứa Thất An không khách khí cười nhạt.
"Ta chỉ nói cứu người ra, không có nói là gỡ tội cho hắn." Mắt Chử Tương Long sắc nhọn nhìn chằm chằm Hứa Thất An:
"Hắn chỉ là một tiểu nhân vật, chẳng có ai thật sự muốn dây dưa hoài không nhả với hắn, ta đảm bảo hắn sẽ chỉ bị xử nhẹ, quá lắm là ba năm sau, lại có thể tiếp tục tham gia khoa cử.
"Là nơi Vân Lộc thư viện tốn công sức đầu tư, Thanh Châu sẽ là nơi hắn nên đi tốt nhất."
Mắt Hứa Thất An chợt lóe: "Được! Nhưng ta có yêu cầu, là cứu người trước."
Chử Tương Long gật đầu: "Có thể."
Nói chuyện xong, rời xe ngựa, Hứa Thất An mặt không cảm xúc đứng bên đường.
Đến lúc này, hắn đã có thể xác nhận Tào Quốc Công thực sự có thò tay vào đằng sau chuyện này.
"Đám chó chết này luôn nhớ thương Kim Cương Thần Công của mình, lúc đó thanh thế mình đang mạnh, bọn họ có chỗ kiêng kỵ, còn bây giờ, thừa cơ án gian lận khoa cử chèn ép Nhị Lang, muốn mình ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, giao Kim Cương Thần Công
"Được thôi, để xem lão tử làm sao hố các ngươi."
Xe ngựa đi khuất, hắn không quay lại Đả Canh Nhân nha môn, mà biến mất ở cuối đường.