Vương phủ.
Vương Tư Mộ theo dõi vụ án sát sao, thông qua đường dây riêng của mình, nghe ngóng được quá trình tranh phong kịch liệt xảy ra hôm nay ở trên triều, và bài thơ châm chọc ở ngọ môn.
"Ta biết ngay mà, Hứa hội nguyên tài hoa vô song, làm sao có thể gian lận khoa cử được. Ừ, chuyện lần này, đường huynh Hứa Ninh Yến của hắn đúng là lợi hại, lại thương lượng, nhờ được Tào Quốc Công và Dự vương nói giúp cho Hứa hội nguyên, bảo huân quý trong triều nói giúp họ.
"Mạng quan hệ giao thiệp, không tầm thường. Nhưng điều ta vui mừng là Ngụy Uyên không ra tay, cuối cùng, ông ta cũng khoanh tay đứng nhìn. Như vậy, Hứa hội nguyên sẽ không bị đánh dấu là người của Yêm đảng, chuyện này tốt cho hắn về lâu dài."
Dĩ nhiên, đối với mình cũng là chuyện tốt. Vương tiểu thư cười bình thản.
Nha hoàn Lan nhi đứng bên cạnh, nghe với vẻ rất nghiêm túc, nhưng thật ra trong đầu rất ngơ ngác.
"Lan nhi, ngươi lại đi Hứa phủ chuyến nữa, hẹn Hứa hội nguyên giúp ta, mà thôi, như vậy sẽ làm ta không được dè đặt, tỏ ra ta đang giành công." Vương tiểu thư lắc đầu, tự bác bỏ ý kiến của mình.
Thầm nghĩ, lúc này, yên lặng ngược lại mới làm nổi bật khí độ và tầm nhìn của mình, nếu vồn vã xông tới giành công, ngược lại sẽ khiến vị chủ mẫu kia của Hứa gia khinh thường.
Giữa người thông minh với nhau, không cần phải làm mọi chuyện quá rõ ràng, thầm hiểu trong lòng mới tốt.
Ty Thiên Giám.
Lúc Dương Thiên Huyễn đi ngang qua phòng luyện đan lầu bảy, nghe đám sư đệ bên trong đang bàn tán chuyện xảy ra lúc lâm triều. Bình thường, hắn vốn không quan tâm những chuyện triều đình này, lười đi nghe.
Nhưng nghe thấy ba chữ "Hứa Ninh Yến", Dương Thiên Huyễn liền bước chậm lại, bản năng nói cho hắn biết, có lẽ, đây lại là một cơ hội để tăng kiến thức.
"Bài thơ đó của Hứa công tử, thật là làm người ta hả lòng hả dạ. Theo ta thấy, có thể nói là bài thơ châm chọc đầu tiên thiên cổ."
"Kiểu ngươi nói, nghe khoa trương quá, nhưng mà quả thật là thoải mái kinh khủng, nhất là câu lúc chặn đường bách quan ở ngọ môn."
Thơ? Thơ gì?
Dương Thiên Huyễn lặng lẽ áp đến gần, trầm giọng: "Các ngươi đang nói gì đấy?"
Đám luyện kim thuật sư hết hồn, nhìn chằm chằm vào gáy của hắn, giọng ai oán: "Dương sư huynh, lần nào ngươi cũng làm như này, dọa chết người."
Dương Thiên Huyễn mặc kệ, hỏi tới: "Hứa Ninh Yến lại làm cái gì? Một mình chặn bách quan ở ngọ môn à? Bài thơ giễu cợt đầu tiên thiên cổ là sao?"
Đám luyện kim thuật sư bèn kể lại chuyện hôm nay cho Dương Thiên Huyễn nghe.
Dương Thiên Huyễn như bị sét đánh, trong đầu hiện lên một bức tranh, tan triều, bách quan đang thong thả đi ra ngọ môn, đột nhiên nhìn thấy một người mặc áo trắng đứng đưa lưng về phía họ, chặn đường bọn họ.
Chư công giận dữ, mắng thuật sĩ áo trắng không biết trời cao đất rộng, sao dám cản đường họ đi.
Thuật sĩ áo trắng mặc kệ những lời chửi mắng, đột ngột cất giọng ngâm nga: "Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt, bất phế giang hà vạn cổ lưu."
Bách quan ngây hết người ra, khiếp sợ.
Nghĩ tới đây, Dương Thiên Huyễn cảm thấy trong người như có một dòng điện chạy qua, không kiềm được khẽ run lên, cổ lẫn cánh tay đều nổi da gà.
"Tại sao, tại sao Hứa Ninh Yến luôn làm ra được những chuyện làm người ta hâm mộ? Ở Vân Châu một mình cản bốn trăm quân phản loạn, dưới con mắt bao nhiêu người nhìn, đấu pháp với Phật Môn. Thật không công bằng, không công bằng!
"Hội triều kế tiếp là khi nào? Ta, ta cũng phải tới ngọ môn, nhất định phải đi."
Sau giờ ngọ, Giáo Phường Ty.
Hứa Thất An với Phù Hương ngồi đối diện uống trà, cười nói vui vẻ, kể lại chuyện trên triều hôm nay cho Phù Hương nghe, không quên bổ sung bài thơ yêu nước Hứa Tân Niên "Làm", và nửa câu thơ của hắn ở ngọ môn.
Phù Hương là người yêu thơ, nghe đến say sưa, nhất là đối với sự tích Hứa Thất An một mình chặn đường bách quan, thì mặt đầy sùng bái, ánh mắt yêu kiều lấp loáng như muốn nhỏ ra nước.
"Nhờ ngươi một chuyện, truyền bá chuyện hôm nay trên triều ra ngoài cho ta." Dứt lời, Hứa Thất An nói.
Giáo Phường Ty là trạm trung chuyển thông tin truyền bá tin tức nhanh chóng nhất.
"Vậy, Hứa lang định trả công cho nhân gia cái gì?"
Phù Hương đương nhiên là không từ chối, đôi mắt long lanh nhìn Hứa Thất An chăm chú.
Đã thích một người là không giấu được, Phù Hương vô cùng nhớ nhung Hứa Thất An.
Nửa giờ sau, Hứa Thất An lại đi gặp mấy hoa khôi quen biết như Minh Nghiên, Tiểu Nhã, nhờ họ lúc mở tiệc trà, tung chuyện xảy ra hôm nay ở trên triều ra ngoài.
Sau đó cưỡi con ngựa cái nhỏ trở về phủ.
Đối với Hứa Tân Niên, án gian lận khoa cử là một đòn đả kích danh dự trí mạng, nhất là sau khi trải qua mồm miệng của những kẻ có lòng truyền bá, giới nho sĩ kinh thành giờ ai cũng biết Hứa Tân Niên là nhờ ăn gian mới thi đậu hội nguyên.
Ấn tượng này, sau này theo thời gian, sẽ từ từ lắng lại, một khi đã tạo thành dấu ấn, dù sau này triều đình có chứng minh trong sạch cho Hứa Tân Niên, thì trong thời gian ngắn, cũng rất khó thay đổi được hình tượng.
Hơn nữa, án gian lận khoa cử vẫn còn chưa kết thúc, chưa tới năm ngày nữa chính là điện thử, Hứa Thất An còn phải đề phòng đám người Tôn thượng thư dốc toàn lực, giở trò ngay đêm trước ngày điện thử.
Ví dụ như xúi giục học sinh Quốc Tử Giám gây chuyện.
Nếu có thể trong thời gian ngắn, đảo ngược lại dư luận, thì dù học sinh Quốc Tử Giám có muốn làm gì, cũng khó thành đại sự.
Một khi ai ai cũng biết Hứa Tân Niên là bị oan, dù ngươi có giả vờ mình không biết, thì ngươi cũng sẽ không được người ta cho phép và ủng hộ.
Cổ nhân dù đánh trận hay lập mưu, đều vô cùng chú trọng đến thanh danh.
"Ân tình chỗ Dự vương coi như đã dùng hết, không lỗ lã, may mà từ lâu Dự vương đã không còn lòng tranh danh đoạt lợi, nếu không chưa chắc sẽ ra mặt giúp mình. Phía bên Tào Quốc Công, lợi ích mình hứa hẹn vẫn chưa đưa, nhưng với thế lực của Công tước và phó tướng của Trấn Bắc vương, mình mà lật lọng, nhất định sẽ bị cắn trả."
"Trấn Bắc vương có khả năng rất cao là không biết chuyện này, là phó tướng với Tào Quốc Công tự bày ra, nhưng mình chỉ là một Ngân la nho nhỏ, cho dù Trấn Bắc vương có biết, cũng sẽ không trách tội phó tướng của ông ta. Hơn nữa, Phật Môn Kim Cương Bất Bại, dù có là võ giả cao phẩm thì cũng động tâm mà. Dù gì cũng sẽ giúp tăng cường phòng ngự, tu đến cảnh giới cao thâm, thậm chí sẽ còn giúp chiến lực có sự đột phá, không lý nào ông ta không động tâm.
"Cho nên, thứ đã hứa nhất định vẫn phải giao ra, nhưng mà, viết thế nào là quyền của mình."
Chiều tối, bàn ăn Hứa gia chìm trong niềm vui. Thẩm thẩm nhiệt tình vừa gắp thức ăn cho Hứa Tân Niên, vừa gắp cho Hứa Thất An.
Cứ như cả hai đều là con ruột.
Mặc dù kiểu đối xử này sẽ không kéo được dài, một ngày nào đó lúc bị chất nhi chọc cho điên tiết, thẩm thẩm lại sẽ nhớ lại mối hận cũ năm xưa, quan hệ giữa hai người sẽ trở về nguyên dạng.
Nhưng lúc này sự cảm kích của thẩm thẩm là vàng ròng 24k tuyệt đối.
Hứa Linh Nguyệt rất thích bầu không khí này của gia đình, lại càng thêm sùng bái đại ca, mắt không lúc nào rời khỏi Hứa Thất An.
"À, ta có chuyện muốn nói."
Lệ Na nuốt đồ ăn trong miệng, thái độ nghiêm túc hiếm thấy. Quay qua nhìn Hứa Thất An và Hứa Nhị thúc.
"Chuyện gì?" Hứa Thất An vừa ăn cơm, vừa hỏi.
Hứa Nhị thúc cầm ly rượu lên hớp một miếng, khẽ liếc mắt qua nhìn Tiểu Da Đen.
Lệ Na nghiêm nghị nhìn Hứa Linh Âm: "Ta muốn nhận Linh Âm làm đồ đệ."
"Phụt!" Hứa Thất An phun cơm.
"Phụt!" Hứa Nhị thúc phun rượu.
Người cả nhà đều bị bất ngờ.
Mặt Hứa Tân Niên dính cơm văng, nhích người cách khỏi đại ca một khúc, quay qua nhìn Lệ Na: "Nói lý do của ngươi nghe xem."