Lãnh Uyên là người tỉnh táo nhất, cũng là người phản ứng nhanh nhạy nhất. Hắn ta không có chút động tác gì, vòng băng bay xung quanh hắn bắn ra ba nghìn sáu trăm diểm sáng lạnh. Mỗi điểm sáng đều mang theo tia nước đá mảnh nhỏ hơn cả bông tuyết, nhưng chỉ cần dính một chút tia nước đá thôi cũng đủ khiến một con cá kình bị đông cứng ngay tức khắc.
Lý Thanh Sơn đang đứng giữa không trung, chẳng khác nào mục tiêu sống cả. Hắn không tránh không né, không ngăn cản, mặc kệ ba nghìn sáu trăm điểm sáng lạnh kia bắn toàn bộ vào người, kết thành một tầng sương trắng trên cơ thể hắn. Lúc này da thịt của hắn đỏ như lửa, giống một con cua bị nấu chín, cơ thịt gồ lên, mặt nổi gân xanh vô cùng đáng sợ.
Lúc này các đệ tử Nhập Thất đứng phía sau mới phản ứng kịp, vội vàng thả pháp thuật ra.
Vương Tuấn Hưng cũng đứng trong đám người đó, mặt mày vặn vẹo không ra hình người, vừa nghe thấy ba chữ Lý Thanh Sơn đã cảm thấy như đại nạn sắp ập xuống. Hơn nữa hắn ta mơ hồ cảm giác khi ánh mắt Lý Thanh Sơn nhìn lướt qua bọn họ đã hơi dừng lại trên người hắn ta, ý tứ hàm chứa bên trong khiến toàn bộ huyết dịch trong người hắn ta chảy ngược.
Hắn ta biết rõ ràng cái chết của mấy người Đồng Đại Công có liên quan lớn tới hắn ta. Hắn ta còn từng đắc ý vì chuyện này rất lâu, dù bị khai trừ khỏi Luật Pháp Ty cũng không ân hận. Bởi vì đó là hành động báo thù của hắn ta lên Lý Thanh Sơn, mãi tới khi bị Lý Thanh Sơn quét mắt nhìn qua hắn ta mới thấy hối hận, chưa bao giờ hắn ta cảm thấy hối hận như vậy.