CHƯƠNG 1282: SỢ
Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ nói với Yêu vương đã xưng vương mấy ngàn năm là “ngài cũng sẽ cần đến sự giúp đỡ của ta”, người bên ngoài mà nhìn thì chắc chắn sẽ nghĩ là kẻ ngày quá ngông cuồng, chắc chắn sẽ cười nhạo hắn:
“Với thân phận của Đại Dung Thụ Vương, không biết có bao nhiêu người nguyện dốc sức cho hắn, tiểu tử ngươi có tư cách gì mà nói câu như thế!”
Nhưng Đại Dung Thụ Vương sẽ không coi nhẹ lời ngông cuồng này, trái lại còn cảm thấy cảm ứng trong cõi u minh kia càng ngày càng mãnh liệt, tựa như Kim Thiền Linh Vương nhận định “Thiên Long Thiện Xướng” phải thuộc về Tiểu An vậy. Đây không phải là bói toán thuật, chỉ là một loại trực giác của vương giả họ khi đạt đến cảnh giới này.
“Chỉ là đến lúc đó sẽ không đơn giản như là gϊếŧ đám trùng hay tưới nước đâu.”