"Không tệ!"
Diệp Đoạn Hải vẫn quý chữ như vàng như cũ, nhưng cũng hiếm khi thấy hắn lộ ra ý cười. Trận chiến lần này mặc dù nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu. Con đường tu kiếm cũng là con đường tranh đấu và giết chóc. Nếu như không đấu với kẻ địch mạnh, không trải qua những hiểm ác đáng sợ, làm sao có thể tôi luyện ra tuyệt thế kiếm phong chứ. Vì thế nên phải hạ quyết tâm, thiên hạ phân tranh, không thể trốn tránh, chỉ khi dấn thân vào trong đó thì mới có thể chém giết ra một con đường sống.
"Ngươi là người vô tâm vô phế nhất, chỉ lo sung sướng trước mắt!"
Cộng Uyên nhẹ giọng khiển trách, giọng nói cũng không lạnh lẽo như bình thường, ngược lại ôn nhu như nước.
Hai giao nhân vương bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc, dường như hiểu ra điều gì đó. Nói chung, song tu đạo lữ phù hợp như vậy, kết thành bạn lữ cũng là chuyện cực kỳ bình thường nhưng giữa bọn họ lại thật sự có khả năng này sao?