Một viên khô cốt tràng hạt vỡ vụn, thay Tiểu An chặn được một kiếp lôi, nó là pháp bảo bản mạng của nàng, tinh thần của nàng cũng bị chấn động theo, nhưng nàng cũng không kịp chờ đợi, phát huy kiếm đạo của bản thân đến mức tận cùng, dùng thí phật kiếm chặt đứt liên tục mấy đạo kiếp lâu. Cờ huyết hảo ở phía sau đã nhạt màu đi rất nhiều, tràn đầy vết cháy, đến cuối cùng cũng không thể nào vung ra huyết hà hoặc là nuốt lôi đình được nữa. Kim thân cũng đã bị dập nát từ lâu, lộ ra bạch cốt gồ ghề bên dưới lớp da xinh đẹp.
Tam muội bạch cốt hỏa bốc cháy hừng hực trong mắt nàng, dù có bao nhiêu uy hiếp sinh tử thì cũng đều không hề dao động chút nào, im lặng nghe tiếng sầm gầm gừ, huy kiếm múa may bên trong lôi trì, giống như một mị ảnh.
"Sảng khoái!"
Lý Thanh Sơn hét lớn, làm lơ trí tuệ của linh quy cảnh báo, làm lơ phiêu linh của cánh phương hoàng, để mặc cho sấm sét tẩy luyện quanh cơ thể, hai chân từ trước đầu đến cuối đều chôn sâu ở bên trong đất, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Ai đó đã từng nói, chiến đấu với trời, chiến đấu với đất, chiến đấu với người, vô cùng vui sướng!