Theo bản năng hắn lùi về phía sau, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đau nhói ở ngực, hắn nghi ngờ cúi đầu xuống xem thì đã thấy thanh cốt kiếm sáng chói đã đâm thẳng vào cơ thể mình, con mắt của hình đầu lâu được khắc trên chuôi kiếm nhìn thẳng vào hắn với vẻ từ bi độ lượng, nhưng vẻ mặt người cầm kiếm lại không có cảm xúc gì, mặc kệ hết tất cả.
Nếu không có thứ ánh sáng sáng chói trên cây kiếm thì người ta sẽ nghĩ đây chỉ là một cây kiếm sắc bén bình thường, nhưng thật ra nó có thể xuyên qua cả không gian và thời gian, khiến cho người khác không có cách nào để nắm bắt được quỹ đạo của nó, vì vậy cho đến giờ phút này, Âm Dương Vương vẫn chưa có cảm nhận chân thực về việc mình đã bị đâm.
"Đây là kiếm pháp gì?"
Con ngươi của Diệp Đoạn Hải đột nhiên co rụt lại, thân là một đại kiếm sĩ, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự lợi hại của kiếm pháp đó.
Lưỡi kiếm vừa rút ra liền thu lại, thậm chí nó còn không xuyên qua cơ thể của Âm Dương Vương, sau đó Tiểu An lại quay lại, cầm kiếm đứng bên cạnh Lý Thanh Sơn.