Phạm Thục Linh cũng đi theo sau hai người, nhưng không theo sát như Cao Văn Tuệ. Cô cũng cảm thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư rất xứng đôi, tuy thân mật khăng khít nhưng không có cảm giác sến súa như kiểu mấy đứa nhóc mới tập yêu, đến động tác nắm tay trông cũng rất trong sáng, giống như vuốt mèo cào nhẹ vào tim vậy, làm người ta ngứa ngáy, không nhịn được mà nảy lên ý muốn yêu đương.
- Dù sao thì cũng phải chọn món trước rồi đến tiệm ăn chứ nhỉ, mọi người muốn ăn gì?
- Ăn lẩu đi, thời tiết như này ăn lẩu là hợp nhất.
Lâm Xuyên vào cuối thu đã trở lạnh, đặc biệt là lúc gần chạng vạng, gió bắc thổi qua một đợt là lạnh run người, cảm giác lạnh lẽo trở nên rõ rệt.
Dưới cái lạnh như thế này, Phùng Nam Thư, Cao Văn Tuệ và Phạm Thục Linh đều nhất trí với ý kiến ăn lẩu, Giang Cần gật đầu, lái xe mang các cô đến một tiệm lẩu ở trung tâm thành phố.