Giang Cần không muốn nhiều lời với Tào Quảng Vũ nữa, chỉ giơ tay kéo y đi tới cửa sau, sau đó lợi dụng lúc giáo viên quay lên viết bảng thì lẻn vào phòng học.
Đầu tháng mười hai, máy sưởi trong trường học đã hoạt động, cả tòa nhà tràn ngập trong nhiệt độ ấm áp dễ chịu, khiến cơ thể co rúm lại vì lạnh thả lỏng ra ngay khi bước vào.
Phùng Nam Thư phát hiện người cứ luôn hiện hữu trong đầu mình đang đi dọc hành lang tới đây, nên đã ngoan ngoãn khoác cái áo khoác của mình lên ghế bên cạnh, để riêng ra một ghế trống chờ hắn tới.
Hôm nay cô mặc một cái áo lông đen cao cổ, đường cắt may tinh xảo thích hợp để lộ ra đường cong lả lướt của cơ thể, phối hợp với da thịt trắng như tuyết quả thực vừa thanh thuần vừa linh động, nhưng mà vì nhiệt độ trong nhà khá cao nên mặt cô lại hơi đỏ lên, có vẻ mềm mại quyến rũ hơn ngày thường khá nhiều.
Giang Cần ngồi xuống cạnh cô mới phát hiện người thì tới rồi đó, nhưng sách vở thì đâu không thấy.