Nhâm Tự Cường nhớ tới cảnh bị bón cơm chó liên hồi lần trước thì khựng lại, y sắp hình thành phản ứng có điều kiện luôn rồi:
- Tào ca này, có thể đừng đi cùng nhau không, cậu cứ giới thiệu một bạn nữ xinh đẹp nhất cho tôi không được sao?
- Người ta còn chưa gặp cậu bao giờ thì sao có thể đồng ý đi hẹn hò riêng với cậu được, cậu có độ mặt dày của lão Giang hay là sức hút đến từ nhân cách của tôi?
- Mẹ nó cậu nói ngược đúng không. - Giang Cần chửi gã một câu.
Nhâm Tự Cường thở dài: