Mấy phút đồng hồ sau, phía trên sàn nhà, Lâm Ân mặc quần lót đùi đang nhắm mắt, cố gắng duy trì vẻ mặt uy nghiêm, nhưng khóe mắt điên cuồng giật giật, đã bại lộ tâm trạng khó chịu như nhức trứng của hắn vào giờ khắc này rồi.
Mà ở phía đối diện, cô bé đang mặc áo sơmi trắng kia (o﹏o? ) lại cảm thấy vô cùng ngại ngùng ôm chặt bộ ngực của mình, một mực rụt rè trốn ở phía sau lưng Bạch Dật.
Theo lý thuyết, loại chuyện bỗng dưng bị người ta xúc phạm này, khẳng định sẽ làm cô bé cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng … sau đó, chính cô bé lại là người không cẩn thận mà vươn đầu lưỡi ra, khiến cho cảm giác xấu hổ ngại ngùng đã che lấp đi hết thảy, làm cô bé quên cả tức giận rồi.
Mà Bạch Dật cũng khó xử cúi đầu, căn bản không biết nên nói cái gì.
Cứ như vậy, mảnh yên tĩnh quỷ dị bắt đầu không kiêng nể gì ai, nhanh chóng lan tràn trong phòng.