TRUYỆN FULL

[Dịch] Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

CHƯƠNG 106. NGÀN VẠN LẦN CHỚ TỚI ĐẠI YẾN! (2)

CHƯƠNG 106. NGÀN VẠN LẦN CHỚ TỚI ĐẠI YẾN! (2) Thanh Nhàn chân nhân còn chưa kịp ổn định thân hình đã hoảng sợ thấy bốn phương tám hướng xuất hiện vô số kiếm ảnh, đuổi giết mà đến.

Tam Thanh Tru Thết Mấy ngàn kiếm ảnh che khuất bầu trời!

Thanh Nhàn chân nhân phảng phất như bị mấy ngàn Hàn Tuyệt đồng loạt huy kiếm vây giết, không chỗ để trốn.

Trong khoảnh khắc, Thanh Nhàn chân nhân lấy một Linh Bảo ra, đây là một tháp nhỏ màu xanh. Tháp nhỏ nhanh chóng biến lớn, bao phủ thân thể hắn ta.

Mấy ngàn kiếm ảnh đụng lên hắn ta, cả nhục thể và tháp nhỏ màu xanh trực tiếp bị nghiền thành tro bụi. Linh lực bạo tạc bắn ra đủ mọi màu sắc, chấn động vân tiêu.

Hàn Tuyệt đứng bên bờ vực ngắm nhìn pháo hoa chói lóa nơi chân trời, đây đúng là phong cảnh đẹp.

Không hổ là đại tu sĩ Dung Hư cảnh tầng chín, vậy mà có thể khiến hắn phải dùng hai chiêu!

Hàn Tuyệt xác định thân thể và nguyên thần của Thanh Nhàn chân nhân đều đã bị chôn vùi.

Đáng tiếc.

Trữ vật giới chỉ của Thanh Nhàn chân nhân cũng đã bị oanh diệt.

Quá mạnh mẽ cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Trong lòng Hàn Tuyệt thầm cảm khái.

Nơi cửa động phủ, Tuân Trường An đang ngồi tĩnh tọa bên Phù Tang Thụ nhìn mà trợn mắt hốc mồm.

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Hàn Tuyệt ra tay. Tam Thanh Tru Thế cực kỳ phô trương, rung động ánh mắt hắn ta.

Thần thông thật là bá đạo!

Rừng cây phương xa như bị sóng gió cuốn tới lắc lư kịch liệt, có thể thấy được thần thông này kinh khủng cỡ nào.

Giữa sườn núi, Hắc Ngục Kê cũng tận mắt nhìn thấy một màn này, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Tiếng oanh minh nơi này rất lớn, khiến các trưởng lão nội môn Ngọc Thanh tông bị hấp dẫn tới đây.

Lý Khanh Tử dẫn đầu đi tới trước mặt Hàn Tuyệt, hồi hộp hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Thanh Nhàn chân nhân của Huyết Viêm thiên môn đến."

"Cái gì! Thanh Nhàn chân nhân! Đang ở đâu?"

Lý Khanh Tử sợ đến cả người run rẩy.

Hàn Tuyệt trả lời: "Chết rồi."

Nghe vậy, Lý Khanh Tử sửng sốt, mặt chợt lộ vẻ kinh hãi. Hắn ta thận trọng hỏi: "Hàn trưởng lão, ngươi đã... Hợp Thể cảnh?"

Hàn Tuyệt lắc đầu nói: 'Làm sao có thể, còn lâu mới tới.

Chuyện hôm nay không nên lan truyền ra ngoài, để tránh phiền toái không cần thiết, vừa lúc để Huyết Viêm thiên môn có khổ mà không thể nói."

Lý Khanh Tử gật đầu, vội vã đi sơ tán các trưởng lão.

Sau khi rời khỏi núi Khổ Tu Thành Tiên, hắn ta nhớ tới lời nói và thái độ của Hàn Tuyệt, không nhịn được run rẩy.

"Thanh Nhàn chân nhân nha... Đây chính là nhân vật số một Huyết Viêm thiên môn..."

Lý Khanh Tử tự lẩm bẩm, có cảm giác như đang nằm mơ.

Hàn Tuyệt không quan tâm tới ánh mắt sùng bái của Tuân Trường An mà trở lại động phủ.

Hắn phát hiện vậy mà ảnh chân dung bạn tốt Thanh Nhàn chân nhân còn chưa biến mất.

Chuyện gì xảy ra?

Thằng nhãi này chưa chết?

Rõ ràng vừa rồi hồn dẫn của hắn ta đã bị nghiền sát tới hầu như không còn, không sai chứ?

Chẳng lẽ thằng nhãi này có lá bài tẩy như phân thân gì đó?

Hàn Tuyệt không nghĩ ra, vì vậy hắn lấy Ách Vận Thư, bắt đầu nguyền rủa Thanh Nhàn chân nhân.

Ba năm sau.

Rốt cục phân hồn của Thanh Nhàn chân nhân cũng trốn về tới Huyết Viêm thiên môn.

Tiếp kiến hắn ta là môn chủ Huyết Viêm thiên môn, Liễu Bất Diệt.

Liễu Bất Diệt mặc hắc bào, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người tản ra tư thái uy nghiêm, ánh mắt khiến người ta có cảm giác áp bách cực kỳ.

Trong điện.

Liễu Bất Diệt ngồi trên thủ tọa nhíu mày hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại chật vật như vậy?"

Phân hồn của Thanh Nhàn chân nhân run rẩy. Sau khi bị Hàn Tuyệt đánh bại, trên đường chạy trốn hắn ta thường gặp phải đủ loại thiên kiếp, cực kỳ không may. Cũng may mạng hắn ta cứng rắn, cuối cùng vẫn có thể về tới.

"Sư đệ, có phải ngươi muốn xuống tay với Đại Yến?" Thanh Nhàn chân nhân cắn răng hỏi. Vừa nghĩ tới gương mặt tuyệt thế vô song của Hàn Tuyệt, ngay cả hồn thể của hắn ta cung không nhịn được run rẩy.

Liễu Bất Diệt nói: "Không sai, tối đa năm năm nữa sẽ ra tay.

Ta đã chuẩn bị xong, đến lúc đó khách khanh chúng ta mời cũng sẽ ra tay."

"Đừng! Ngàn vạn lần chớ tới Đại Yến! Không thể động tới Đại Yến. Trong Ngọc Thanh tông cất giấu một đại năng khủng bố! Năng lực của sư huynh ngươi là thế nào hẳn ngươi cũng rõ ràng, tu vi Dung Hư cảnh tầng chín, vậy mà không đỡ được một kiếm của người nọ. Ta còn chưa kịp ra tay đã bị diệt sát!"

Thanh Nhàn chân nhân kích động cực kỳ, cảm giác hoảng hốt bộc lộ trong lời nói.

"Còn tới Đại Yến nữa chắc chắn phải chết! Mặc dù vị khách khanh Hợp Thể cảnh của chúng ta ra tay cũng không phải đối thủ của người nọ!"

"Thật?"

Liễu Bất Diệt trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Đại Yến còn có hạng nhân vật này?

Thanh Nhàn chân nhân cắn răng nói: "Kết cục của sư huynh đây còn chưa đủ thật sao?"

Liễu Bất Diệt im lặng.

Trước khi mời khách khanh Hợp Thể cảnh, Thanh Nhàn chân nhân là người mạnh nhất Huyết Viêm thiên môn. Liễu Bất Diệt có thể trở thành môn chủ cũng nhờ Thanh Nhàn chân nhân hết sức giúp đỡ.

Vốn tưởng rằng thịnh thế của Huyết Viêm thiên môn sắp đến, không nghĩ tới Thanh Nhàn chân nhân lại ngã xuống trong Ngọc Thanh tông.

Liễu Bất Diệt cắn răng hỏi: "Người nọ là ai?"

Thanh Nhàn chân nhân thở dài nói: "Trảm Thần trưởng lão Ngọc Thanh tông, nếu ngươi phái người đi tìm hiểu có lẽ sẽ thăm dò được uy danh của hắn. Người này cố gắng hạ thấp mình. Nhưng Ngọc Thanh tông có thể trở thành tông môn đệ nhất Đại Yến, hắn nắm công đầu!"

Liễu Bất Diệt nhíu mày.

Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Đại Yến có thể có cao nhân như vậy.

"Mà thôi, không trêu chọc Đại Yến nữa, chúng ta bắt đầu từ Tây Uyên châu đi." Liễu Bất Diệt thở dài nói.

Thanh Nhàn chân nhân gật đầu.

Trong đầu hắn ta lại nhớ tới khuôn mặt Hàn Tuyệt.

Người này tuyệt không thể trêu chọc!

Năm thứ tư sau khi tru sát Thanh Nhàn chân nhân, rốt cục Hàn Tuyệt cũng đột phá tới Dung Hư cảnh tầng bảy.

Sau khi đột phá, hắn ấn mở quan hệ nhân tế.

Vậy mà Thanh Nhàn chân nhân vẫn còn sống.

Hàn Tuyệt buồn bực.

Lần đầu tiên hắn phiền muộn như vậy.

Rõ ràng hắn đã giết chết đối phương, vì sao đối phương còn sống?

[Thanh Nhàn chân nhân: Dung Hư cảnh tầng chín, trưởng lão Huyết Viêm thiên môn, vì bị ngươi đánh thương nặng mà tràn ngập hoảng hốt với ngươi, không dám đơn độc đối mặt với ngươi. Trước mặt độ hảo cảm là nhị tinh]