CHƯƠNG 107. KHUYẾT ĐIỂM TRÍ MẠNG CỦA HÀN TUYỆT Điều duy nhất khiến Hàn Tuyệt cảm thấy an ủi là Thanh Nhàn chân nhân đã bị bản thân mình dọa sợ.
Có đôi khi độ hảo cảm không có nghĩa là yêu thích thật sự!
Hàn Tuyệt suy đoán, độ hảo cảm này căn cứ vào ấn tượng của Thanh Nhàn chân nhân đối với giá trị nhan sắc của hắn.
Bởi vì hoảng hốt tới cực điểm, không dám thù hận, cho nên vẫn luôn giữ vững độ hảo cảm như vậy.
Thanh Nhàn chân nhân đã cảnh tỉnh Hàn Tuyệt.
Có lẽ hắn có thể nghiền sát địch nhân, nhưng chưa chắc đã có thể giết chết địch nhân thật.
Tu chân giới vô số người tài, những đại năng hắn gặp phải sau này cũng sẽ có đủ loại thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Về sau giết địch vẫn phải cẩn thận một chút.
Tốt nhất nên đánh lén, giết tới đối phương trở tay không kịp.
Hàn Tuyệt tỉ mỉ nghĩ.
Hắn cảm thấy rất có thể vấn đề năm ở chỗ bản thân mình phải xuất thủ hai lần.
Ừm.
Tuyệt đối là như vậy!
Nhất định phải miểu sát mới được, không thể cho kẻ địch có một chút không gian thở dốc.
Sơ suất rồi!
Sau này không thể phớt lờ, sơ suất sẽ trở thành nhược điểm trí mạng.
Sau khi tìm ra chứng bệnh, ánh mắt Hàn Tuyệt trở nên kiên định.
Lần sau khi ra tay phải xuất đại chiêu, tuyệt không do dựt Chợt, Hàn Tuyệt nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Bắc bộ Đại Yến băng tuyết mấy ngày liền, kéo dài mấy trăm dặm.
Trong tuyết lớn mịt mờ có một bóng dáng kinh khủng cao tới trăm trượng. Nó ngửa mặt lên trời hít thở, bốn cái đuôi khổng lồ tùy ý lắc lư, nhấc lên trận trận cuồng phong.
Dương Thiên Đông và hơn mười vị Yêu Vương hóa hình tụ tập lại một chỗ, cùng quỳ lạy bóng dáng kinh khủng kia.
Bóng dáng kinh khủng này chính là yêu ma vạn niên, Điển Túc Yêu Vương!
Dương Thiên Đông giương mắt nhìn về phía Điển Túc Yêu Vương, mặc dù thân thể đang đứng dưới băng tuyết nhưng trán hắn ta không khỏi túa mồ hôi lạnh.
Yêu khí kinh khủng của Điển Túc Yêu Vương tàn sát bừa bãi trong thiên địa, khiến chúng Yêu Vương ở đây phải khiếp sợ.
Ngoại trừ áp chế tới từ tu vi còn có áp chế đến từ huyết mạch!
Trước khi Điển Túc Yêu Vương sống lại, Dương Thiên Đông vẫn luôn ôm thái độ chất vấn với hắn ta, trong lòng còn có không cam lòng, luôn cảm thấy mình mới là Yêu Vương đệ nhất Đại Yến.
Thế nhưng khi chính diện đối mặt với Điển Túc Yêu Vương, hắn ta mới biết mình buồn cười tới mức nào.
Dừng lại bên cạnh Dương Thiên Đông vãn là lão thụ yêu đã giảng giải lai lịch của Điển Túc Yêu Vương cho hắn ta.
Lão thụ yêu cung kính hỏi: 'Không biết Yêu Vương gọi chúng ta đến là cần làm chuyện gì?"
Những Yêu Vương khác cũng rất căng thẳng.
Bọn chúng đều đang lo lắng Điển Túc Yêu Vương muốn gây sự với bọn chúng.
"Từ nay về sau..."
Một giọng nói trầm thấp mà hùng hậu vang lên, phảng phất như đang thở dốc.
"Mảnh đất này chỉ có bản vương có thể xưng vương, toàn bộ Yêu Vương đều trở thành yêu tướng của bản vương!"
Lời vừa nói ra, một đám Yêu Vương đều hết hồn.
Quả nhiên!
Bọn hắn rất không cam lòng, nhưng giận mà không dám nói gì, kể cả Dương Thiên Đông cũng vậy.
Lão thụ yêu lập tức nịnh nọt nói: “Đó là đương nhiên! Yêu Vương, lúc nào chúng ta mới huyết tẩy Nhân tộc Đại Yến?"
Dương Thiên Đông thầm mắng, đúng là chó ngoan!
'Thậm chí hắn ta còn cực độ hoài nghi không biết những lời lão thụ yêu nói về Điển Túc Yêu Vương trước đó có phải thật hay không.
Có thể là lão thụ yêu cố ý tô điểm cho Điển Túc Yêu Vương, nói xấu Nhân tộc.
Quỳ lạy Điển Túc Yêu Vương ở khoảng cách gần, Dương Thiên Đông cảm nhận được sát khí trước nay chưa từng có.
Số sinh linh vị Yêu Vương này từng giết tuyệt đối phải vượt xa tưởng tượng của Dương Thiên Đông!
"Huyết tẩy Nhân tộc? Bản vương từng nói muốn huyết tẩy Nhân tộc bao giờ?" Điển Túc Yêu Vương hỏi ngược lại, giọng điệu lạnh băng khiến lão thụ yêu sợ đến cả người run lên.
Dương Thiên Đông có thể cảm giác rõ ràng có một luồng thần thức đáng sợ vừa quét qua bọn hắn.
"Ừm? Nửa người nửa yêu... Thú vị, tiểu yêu, qua đây."
Nghe thấy lời Điển Túc Yêu Vương nói, Dương Thiên Đông căng thẳng vô cùng.
Hắn ta thận trọng nghiêng mắt nhìn tới, phát hiện bóng dáng kinh khủng của Điển Túc Yêu Vương đã biến mất, trong gió tuyết chỉ còn một cái bóng như ẩn như hiện.
Toàn bộ Yêu Vương đều nhìn về phía Dương Thiên Đông.
Dương Thiên Đông cắn răng, cố nén căng thẳng đứng dậy đi về phía Điển Túc Yêu Vương.
Tuyết bay đầy trời, con đường phía trước mịt mờ.
Dương Thiên Đông phảng phất như đang đi về phía vực sâu, Điển Túc Yêu Vương lại là vực sâu chi chủ.
Từ khi biết được Hàn Tuyệt giết Thanh Nhàn chân nhân, áp lực trên người Lý Khanh Tử gần như biết mất sạch. Chuyện như hắn ta nghĩ, Huyết Viêm thiên môn cũng không dám buông lời càn quét Đại Yến.
Yêu ma vạn niên Điển Túc Yêu Vương còn chưa có động tĩnh, tu chân giới Đại Yến rất bình tĩnh.
Hàn Tuyệt đang bế quan tu luyện.
Thời gian thấm thoát, hồng trần cuồn cuộn, đại năng độ kiếp, phàm nhân sinh tử luân hồi. Trong dòng sông lịch sử, khoảng thời gian không khác mấy so với trước kia.
Bảy năm sau.
Lý Khanh Tử đến tìm Hàn Tuyệt, ngắt quãng trạng thái tu luyện của Hàn Tuyệt.
Chưởng giáo đến nhất định là có đại sự sắp xảy ra.
Là yêu ma vạn niên đột kích?
Hay là Huyết Viêm thiên môn đột kích?
Lý Khanh Tử tiến vào động phủ, vẻ mặt sầu lo nói: "Hàn trưởng lão, đại sự không ổn."
Trong lòng Hàn Tuyệt hơi hồi hộp một chút, chờ đợi Lý Khanh Tử báo tin dữ.
"Trước đó mười chín tông môn tập kích Ngọc Thanh tông, dẫn đầu không phải là một vị đại tu sĩ tên Ngụy Nguyên sao?
Hắn ta đã bị ngươi tru sát thế nhưng còn chưa chết. Sau khi trở lại Cửu Long tông Tây Uyên châu, ngươi đoán hắn ta thế nào? Vậy mà người này lại trở thành tông chủ tân nhiệm của Cửu Long tông! Lúc trước hắn ta đã té ngã chỗ chúng ta, nói không chừng hắn ta sẽ dẫn dắt toàn bộ Cửu Long tông đột kích nơi này!"
Lý Khanh Tử sầu lo nói. Hàn Tuyệt nghe được vẻ mặt cổ quái.
Cái quỷ gì?
Hoàng Tôn Thiên thành tông chủ?
Hàn Tuyệt lập tức ấn mở quan hệ nhân tế kiểm tra.
[Hoàng Tôn Thiên: Dung Hư cảnh tầng một (ngụy), tông chủ Cửu Long tông, tính tình cẩn thận, vì sống sót có thể không từ thủ đoạn, trước mặt độ hảo cảm là ngũ tinh]