Trương Thương đứng lên chuẩn bị tiễn.
Chu Xương lắc đầu:" Ta vô năng, bao năm chẳng có thành tích gì đáng kể, cả trì đạo cũng không làm xong, trong những đại thần đi theo Cao hoàng đế, chỉ ta là không có tài cán gì, lại được ủy thác trọng trách."
"Thực ra đó không phải là ...."
Trương Thương định giải thích, Chu Xương cắt lời.
"Ông không cần nói nhiều, cứ yên tâm làm việc của mình đi. Trước kia ta xử lý các loại tấu chương đều có chú thích, lát ta sai gia thần đưa tới cho ông, đều là vấn đề trước kia ta phát hiện ... Tặng ông hết.
Trương Thương đứng đó tới khi Chu Xương biến mất mới quay về thư phòng.
Ông ta quay về xem xét lượng lớn tư liệu, phát hiện ra mình đúng là bỏ quên một truyện quan trọng, đang lấy giấy bút định viết thì có người đi vào, ông nói:" Lấy cho ta ít nước."
Khi người đó mang nước tới, ông ta nhận lấy mới giật mình:" Bệ hạ, sao lại tới đây?"
"Ha ha ha, hôm nay lão sư không tới ăn chực, trẫm lo xảy ra chuyện nên tới xem."
"Ồ vì Chu ... Vì quốc sự bận rộn." Trương Thương sửa lời, để trông mình chăm chỉ chút, không phải vì Chu Xương bất ngờ tới bái phỏng mà lỡ chuyện ăn chực:
Lưu Trường ngồi xuống nhìn đống tấu chương:" Lão sư vất vả quá ... Có phải hiệu quả năm nay sẽ không quá cao?"
"Sao bệ hạ nghĩ thế?"
"Lão sư cấp thiết như thế, trẫm tất nhiên là nhìn ra."
Trương Thương trầm ngâm chốc lát:" Hiệu quả tất nhiên là có, nhưng không cao, dù sao có nhiều thư phải trải qua thời gian ... Chúng ta làm hết mọi việc có thể rồi."
Lưu Trường nghiêm túc khẽ vỗ bàn:" Lão sư, vì tăng sản lượng mà chúng ta định ra rất nhiều chính sách, song cùng lúc tiến hành nên làm không đủ tinh tế ... Trẫm thấy, mỗi chính sách đều có tiềm lực lớn hơn."
Trương Thương gần như nhìn Lưu Trường lớn lên, nhưng hiếm khi thấy y nghiêm túc bàn quốc sách, không nói những lời kinh người, không có ý nghĩ hoang đường, mà đều xuất phát từ thực tế.
Dáng vẻ này làm Trương Thương thấy không chân thực.
Đúng là chẳng hề phù hợp với hình tượng hôn quân.
" Tóm lại lão sư đừng vội, trẫm thấy hết thảy đã an bài hỏa đáng rồi, lương thực sau này sẽ tăng càng ngày càng nhanh. Dù sao chính sách muốn có hiệu quả cũng cần thời gian mà."
Trương Thương nghe vậy là hiểu, bệ hạ chuyên môn tới để an ủi mình, vậy mà ông còn định tới trấn an đứa đệ tử này:" Thời gian đó thực sự quá lâu, hay là cưỡng chế địa phương, phát động toàn bộ bách tính khai khẩn, cấp cho bọn họ một lượng, không hoàn thành là đem nấu. Trong thời gian ngắn, diện tích đất canh tác nhất định tăng lên mấy lần."
Lưu Trường thất kinh:" Lão sư, làm thế sao được, trị quốc không thể cấp thiết. Chính sách như thế là tát ao bắt cá."
Lữ Lộc đứng ở cửa nghe họ nói chuyện tự nhéo mình.
Á, đau.
Có phải mình ngã từ trên lưng ngựa xuống nên đầu bị thương không?
Trương Thương cười to:" Thần còn lo bệ hạ không đợi được, phát ra chính lệnh như thế, gây đại loạn. Không ngờ thần xem nhẹ bệ hạ rồi, bệ hạ nóng vội là để cho quần thần xem."
"Không phải, có việc gấp được, có việc không." Lưu Trường cũng cười, vừa rồi y chỉ phối hợp diễn kịch với Trương Thương thôi:
Trương Thương cảm khái:" Đúng là nhi tử Cao hoàng đế ... Bệ hạ, vậy biện pháp chấp hành cụ thể, chúng ta bàn kỹ hơn chứ."
"Được, trẫm cũng muốn xem sản lượng vài năm nữa thế nào."
Hai người ở trong phòng bàn bạc, Lữ Lộc đứng ngoài canh gác. Thi thoảng có phụ nhân đi qua, nhìn hắn thì thầm, Lữ Lộc nghiêm mặt nhìn về phía trước, không nhìn ngang ngó dọc."
Nhưng mà mấy lời kiểu hoạn quan truyền vào tai, làm hắn ngày một tức giận.
Hắn bất giác sờ mặt.
Không hiểu vì sao mà râu hắn rất ít, ngay huynh đệ hắn Lữ Chủng cũng râu kín mặt, hắn vẫn mặt trắng không râu, thật không chịu nổi.
Phải bỏ thời gian ra tìm Hạ Vô Thư xem sao mới được.
Nãi công đường đường là Kiến Thành hầu, không thể bị người ta coi là hoạn quan được.
Trương Thương và Lưu Trường đồng tâm hiệp lực, thiên hạ không có vấn đề gì mà không thể giải quyết.
Trương Thương có thể giải quyết vấn đề, Lưu Trường giải quyết người đề xuất vấn đề.
Mục đích của Lưu Trường rất đơn giản, đó là đem lương thực bình quân của bách tính từ 20 thạch thành bốn mươi thạch.
"Lão sư thật vất vả, ngươi xem, năm nay lão sư không sinh thêm con nữa." Lưu Trường cảm khái:
Lữ Lộc hơi ngần ngừ, theo tuổi Trương Thương, năm nay không có thêm con, không phải rất bình thường à?
"Lão sư khổ cực như thế, trẫm cũng không thể qua loa, phải dốc toàn lực, sản lượng lương thực năm nay phải trên 300 triệu thạch."
"Bệ hạ đã làm mọi việc có thể làm rồi, không cần buồn bã."
"Trẫm tất nhiên không buồn."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lần nữa thấy cảnh có người huyên náo, giáp sĩ chạy đi chạy lại như chuẩn bị đón địch.
Lưu Trường tò mò đi tới nhưng bị giáp sĩ vây kín xung quanh.
Có hai người đầu đội khăn vàng, người mặc giáp, tay cầm vũ khí, đối đầu với đám tướng sĩ Nam quân do Trương Mạnh chỉ huy. Lưu Trường chỉ nhìn một cái là mặt tối đen.
Chu Thắng Chi và Phàn Kháng ướt sũng, toàn thân bốc mùi cá tanh, chửi nhau với giáp sĩ.
"Không có lệnh của bệ hạ, không được vào."
"Hai vị là tướng cầm quân, sao có thể như thế?" Trương Mạnh cau mày chất vấn:
"Ta là tướng lĩnh có công, muốn bái kiến bệ hạ, các ngươi dám ngăn cản à?"
"Trương Mạnh ngươi là cái thá gì, chẳng qua là tiểu tốt của Nam Quân, bệ hạ thương xót cho chức quan bé tí để trông cửa. Chó trông nhà mà dám lên mặt với bọn ta à?"
"Không mở cửa ta phóng hỏa đốt."
Đừng thấy quần hiền trước mặt Lưu Trường vâng vâng dạ dạ, chứ ở bên ngoài là thứ khốn kiếp ngang ngược, không coi ai ra gì.
Đám giáp sĩ liên tục lùi lại, không dám thực sự giao đầu với họ.
Phàn Kháng càng được nước lần tới, lớn giọng:" Nãi công cho các ngươi ..."
Giọng vừa cao lên thì lạc đi, bị một cánh tay lực lưỡng ở phía sau bóp lấy. Chu Thắng Chi cả kinh, chưa kịp phản ứng đã bị người ta khóa yết hầu.
Lưu Trường mỗi tay tóm một người, dễ như không.
Phàn Kháng tức thì làm kẻ ác cáo trạng trước:" Bệ hạ, Trương Mạnh khinh người quá lắm, nói a phụ thần là tên giết heo ti tiện, không cho thần vào."
Chu Thắng Chi cũng vội nói:" Hắn nói a phụ thần là thứ tiểu nhân, nhà ai có tang sự tới đánh đàn thổi sáo, nên không cho thần vào."
Trương Mạnh nổi điên:" Ta nói thế bao giờ, ta ta ..."
Nếu không phải vừa rồi Lưu Trường không nghe thấy hai bên đối thoại thì y tin rồi:" Ngươi không cần vội, trẫm biết hai tên này là cái thứ gì, ngươi nhất định hỏi chúng vì sao làm tướng mà không biết giữ lễ, còn chúng đối trắng thay đen."
Trương Mạnh trào dâng kính phục, bệ hạ chỉ dựa vào mấy câu nói mà nhìn ra chân tướng, bảo sao Trương tả tướng luôn nói bệ hạ thánh minh:" Bệ hạ thánh minh."