"Các cậu ấy định đợi mưa tạnh rồi sẽ tổ chức họp lớp. Đã nhiều năm không gặp, xem mọi người đã thay đổi thế nào." Lưu Nghĩa cất bức ảnh đi, nói: "Nếu cậu không bận thì chúng ta cùng đi nhé, đi cùng nhau vẫn tốt hơn.”
"Tớ đang trong dự án thiết kế game cho một khách hàng lớn, xong việc tớ sẽ tới." Cao Mệnh không hề tò mò về sự nghiệp và cuộc sống của các bạn cùng lớp, bây giờ hắn chỉ muốn gi.ết Cục trưởng tương lai của Cục điều tra khu Đông trước rồi mới nghĩ tới việc khác.
“Được, tớ đợi cậu.” Lưu Nghĩa bắt đầu thu dọn đồ, tựa hồ đang chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã, chúng ta còn có một số vấn đề chưa giải thích rõ ràng." Cao Mệnh không còn lăn tăn về những gì Lưu Nghĩa nói nữa, hắn chiếm thế chủ động nói: "Cậu còn chưa nói làm thế nào cậu biết địa chỉ nhà tớ?"
"Cậu không biết mình mất đồ à?" Lưu Nghĩa lại lấy từ trong túi xách ra một bản CV bị rách, một mảnh này tình cờ có ảnh của Cao Mệnh, địa chỉ nhà thường trú của hắn và những giải thưởng thiết kế nổi bật mà hắn đã giành được: "Tớ không biết phương thức liên lạc vì trên này chỉ có địa chỉ nhà cậu mà thôi."