"Khi tớ tỉnh dậy, trong xe không có ai, cũng không nghe thấy tiếng la hét nào. Tớ chỉ nhìn thấy bóng tối." Cao Mệnh kể lại câu chuyện dưới góc nhìn của chính mình.
Lưu Nghĩa nhìn chằm chằm Cao Mệnh một lúc, sau đó không nhịn được nói: "Lúc đó cậu hét lớn nhất. Trong đời tớ chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy."
"Thật sao?" Cao Mệnh sờ mũi nói: "Trí nhớ tớ không tốt lắm, thật sự không nhớ rõ."
“Sau khi nghe thấy giọng nói cậu, tớ chạy đến trong bóng tối, sau đó lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ.” Lưu Nghĩa có chút tò mò: “Lúc đó cậu đang nói chuyện với ai vậy? Tại sao anh ta lại ở trong đường hầm? Vụ tai nạn xe buýt có liên quan đến anh ta sao?”
"Tớ không nhìn thấy mặt người đó." Cao Mệnh ch.ết rất nhiều lần trong đường hầm nhưng lại chưa từng nhìn thấy người kia.