"Ân công cứ tiếp tục luyện chữ đi, nô gia sẽ thổi sáo ngọc cho người nghe."
Thiếu nữ nũng nịu nói, ngồi xuống tảng đá đối diện Chu Bình An, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn đang cầm bút lông, ánh mắt xuân tình dường như sắp nhỏ thành nước, giọng nói mềm mại ngọt ngào như muốn tan chảy.
Ngồi xuống xong, thiếu nữ vừa phát ra âm thanh mềm mại, vừa đưa bàn tay ngọc ngà thon thả từ trong cổ áo đang mở lấy ra một chiếc sáo ngọc còn vương hơi ấm cơ thể. Vốn dĩ cổ áo đã trễ, động tác lấy sáo ngọc của thiếu nữ lại càng khiến nó trễ hơn, mở rộng ra rất nhiều, để lộ một mảng lớn làn da tuyết trắng, khiến người ta không khỏi nới dài tầm mắt nhìn vào.
Chu Bình An cũng không ngoại lệ.
Khà khà, Chu công tử đang nhìn ta.