Bàn Tử như rơi vào tầng mây, đầu óc mờ mịt, không sao hiểu được, vội vã theo Chu Bình An lên lầu.
Lên đến lầu, bốn bề không một bóng người, dưới sự truy hỏi không ngừng của Bàn Tử, Chu Bình An mới nhàn nhạt nói một câu, “Hãy chuẩn bị nhiều vàng bạc mang đến phủ ông ta, đảm bảo ngươi vượt qua kỳ Khoa khảo này bình an vô sự.”
Vừa rồi dưới lầu người quá đông, không tiện nói ra, giờ lên lầu chỉ có ta và Bàn Tử hai người, mới cất lời.
“Hả?”
Bàn Tử nghe đáp án Chu Bình An đưa ra, miệng há hốc kinh ngạc đến mức có thể nuốt trọn một nắm đấm. Chuyện gì thế này? Vừa rồi ngươi còn không biết Đề học quan của chúng ta đã đổi thành Triệu đại nhân, giờ ngươi mới nghe tên Triệu đại nhân, ngươi đã bày mưu bảo ta mang vàng bạc đến hối lộ kỳ thi. Ngươi đây chẳng phải nói bừa, khoác lác sao?