Bây giờ, hắn một lời gạt phăng lời Bạch Linh, còn bày ra vẻ lo nghĩ cho danh dự của Tô Tín, chẳng ai nói được gì.
Hơn nữa lúc này. Triệu Tùng Đào cũng quay đầu nhìn về phía Côn Bố cùng Cổ Liệt, lạnh nhạt nói: "Hai vị, chẳng lẽ các ngươi chỉ đứng nhìn như vậy hay sao?
Đừng quên thân phận của ta! Đừng quên thực lực của nghĩa phụ ta! Trên giang hồ này, nghĩa phụ ta không có thể nói là vô địch thiên hạ nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ cho các ngươi.
Hơn nữa, nếu các ngươi giúp ta lần này thì ta có thể đảm bảo, từ nay về sau Kim Trướng Hãn Quốc các ngươi và Vũ Thiên Vực ta chính là đồng minh. Không dám nói người khác, ít nhất Triệu Tùng Đào ta coi như là nợ Kim Trướng Hãn Quốc các ngươi một ân huậ!"
Cổ Liệt cùng Côn Bố hai mắt nhìn nhau một cái. Nếu Triệu Tùng Đào đã nói như vậy thì bọn họ gần như là ngay lập tức có lựa chọn.