Sau khi chém ra một kiếm cuối cùng kia, thanh trường kiếm có chín đạo kiếm khí của Tô Tín đã xuất hiện đầy vết nứt. Triệu Tùng Đào liếc một cái là nhận ra thanh trường kiếm này coi như phế bỏ.
Sắc mặt Bạch Linh còn trắng hơn so với Triệu Tùng Đào. Lá bài tẩy duy nhất của nàng đã bỏ, lấy cái gì mà cản ba người này đây?
Ba người xuất thủ vây công, Bạch Linh giữ vững hơn mười chiêu sau đó cũng đã có hơi không chống đỡ nổi nữa. Hơn nữa, trong ánh mắt Triệu Tùng Đào nhìn về phía Bạch Linh cũng mang sát cơ nặng nề.
Dù sao, hắn cũng đã quyết tâm cướp bụi cây thần dược này rồi. Sau khi lấy được đồ, hắn sẽ ngay lập tức quay về Vũ Thiên Vực. Bất kể sau lưng Bạch Linh này là Tô Tín hay là kẻ khác, tất cả giao cho nghĩa phụ hắn xử lý là được. Cướp đồ là đắc tội, giết người cũng là đắc tội. Hai cái này không khác gì nhau.
Cảm nhận được sát cơ trong mắt Triệu Tùng Đào, Bạch Linh cũng rất quyết đoán. Nàng ngay lập tức ném hộp ngọc sua lưng, xoay người chạy.