“Dù con đã một quyền đánh nổ hư ảnh của ông ta, nhưng suy cho cùng vẫn hơi bất kính một chút.”
Tuyết Phú Quý vỗ vai Tiêu Thiên: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là hư ảnh hiện ra do trận pháp, là hiện thân lực lượng của Đại Đức đế tổ tiên mà thôi.”
“Nếu con đã là cháu rể của ta, xem như chính là hậu bối của Đại Đức đế tổ tiên rồi. Sao tổ tiên có thể so đo chút chuyện này với chúng ta chứ?”
Linh hồn động thiên đi tò tò theo bên cạnh, đang trôi nổi giữa không trung cũng vội vàng đáp: “Đúng đấy ạ! Ta mới là người phạm sai lầm ngay từ đầu, không liên quan gì đến đại nhân cả.”
“Nếu ngài gặp được Đại Đức đế, để ta nhận lỗi trước mới phải ạ.”